Lão nhân bên ngoài lỗ tai rất thích, nói tiếp lời: "Bởi vì hắn thích ngươi a, ai bảo người lúc trước câu dẫn hắn...A không không không, ai bảo ngươi lúc trước có hấp dẫn lớn đối với hắn như vậy. Nha đầu ngươi không phải cũng thích hắn sao, thừa nhận đi, ngoan đừng nháo, mau trở về đi, lão đạo ở nơi này thật sự không có gì tốt để tiếp đãi ngươi...Ai da! Đừng ném vào mặt được không?"
Diệp Tu không chờ nổi nữa, đẩy cửa vào, ý cười bên môi Tô Nhược Thanh chưa kịp lan ra, giống như vừa cùng Diệp Tống nhàn thoại việc nhà. Chén canh sâm trêи bàn đã trống không, Diệp Tu sửng sốt hỏi: "A Tống...đã uống hết sao?"
Tô Nhược Thanh đứng dậy nhìn hắn: "Nàng không nên uống sao?"
Diệp Tu cúi đầu né tránh, Tô Nhược Thanh đi qua bên người hắn nói: "Chiếu cố nàng cho tốt. Nàng sẽ tỉnh lại."
Diệp Thanh tiến vào thấy chén trống trơn, vui vẻ nói: "Vẫn là Tô công tử có biện pháp."
Lúc này Diệp Tu yên lặng nhìn Diệp Thanh hỏi: "A Tống cùng Hoàng Thượng giao hảo lúc nào?"
Diệp Thanh dừng một chút, đan ngón tay nói: "Cũng khá lâu rồi."
"Bọn họ là quan hệ gì?"
"Đại là...là bình thường...quan hệ bằng hữu a." Diệp Thanh không xác định mà nói.
"Thật sao?" Hiển nhiên Diệp Tu đã bắt đầu hoài nghi.
Diệp Thanh ngó nhìn Diệp Tống, cả người chấn động, chỉ vào tay nàng run run nói: "Đại, đại ca, ngón tay nhị tỷ động!" Tuy rằng chỉ là một chút, rồi lại không có động tĩnh gì, tựa như ảo giác, nhưng Diệp Thanh khẳng định bản thân không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1373518/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.