Minh Quyết khẽ chuyển tầm mắt, luồng sét lập tức đánh về phía thiếu nữ. Trầm Chu mở tiên chướng chống đỡ, nghe thấy giọng nói rét lạnh của nam tử, “Còn tiến thêm bước nào nữa, ta giết.”
Rõ ràng vẫn là mặt của Đông Phương Khuyết nhưng cảm giác lại lạnh lẽo hơn vạn phần. Nhớ tới Tử Nguyệt từng nói Minh Quyết rất dịu dàng, Trầm Chu nghiến răng rủa thầm, dịu dàng cái con khỉ!
Trầm Chu sầm mặt chất vấn vị thượng thần lạnh lùng trên không trung: “Bạch Trạch hầu hạ ngươi mười vạn năm, ít nhiều cũng có công, ngươi đối xử với nó như vậy không thấy quá đáng à?”
Minh Quyết trả lại cho nàng một ánh mắt dửng dưng, “Nó đả thương Tử Nguyệt, đáng chết.”
Thân hình khổng lồ thoáng co lại, Bạch Trạch cuối cùng cũng lên tiếng: “Ta phạm phải điều kiêng kỵ của chúa thượng, đáng bị phạt. Tiểu nha đầu, mau rời khỏi đây.” Nói đến đây nó nặng nề nhắm mắt lại, “Ta canh giữ nơi này một vạn năm chỉ để chờ ngày chúa thượng trở về, giờ đã xác định được thần hồn của ngài vẫn mạnh khỏe, ta chết cũng không hối tiếc. Đã một vạn năm, ta cũng mệt mỏi rồi…”
Trầm Chu nghe ra sự thương cảm trong lời của Bạch Trạch, nhíu mày quay sang Minh Quyết, “Ngươi nghe rồi mà còn nhẫn tâm hạ thủ được à?”
Minh Quyết từ tốn đưa mắt nhìn Bạch Trạch, ánh mắt phảng phất như chứa đựng một trời tuyết mênh mông, vẫn lặp lại câu nói kia: “Ngươi đả thương Tử Nguyệt, đáng chết.”
Hắn dứt lời thì lại có một luồng sét đánh xuống trên người Bạch Trạch. Sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-hoang-tai-thuong/1297375/quyen-1-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.