Kì Siếp Siếp tâm tình vô cùng tốt, chỉ cần nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng không ngừng tươi cười là cũng có thể biết được. Trái lại ngồi ở phía đối diện nàng, Đỗ Kình lại nhíu mày khó chịu, vẻ mặt dường như đau đầu không thôi.
“Tiểu ma nữ……”
“Đừng gọi ta nữa, đường đã đi được một nửa, chàng còn muốn ta quay trở lại sao?” Nàng cười meo meo nói.
Chỉ cần giao nộp người thành chủ muốn, liền có đủ lương thực để cho Nham Thạch trấn ấm no cả một năm, nên chuyến đi lần này ngoại trừ xe ngựa chở người, thì phía sau còn có năm chiếc xe trâu đi theo để chuẩn bị chở lương thực về, Kì Siếp Siếp trước hết trốn ở trong một chiếc xe trâu, vụng trộm theo tới, mãi đến lúc ban đêm trời trở lạnh, mới buộc nàng đi ra.
Bây giờ cả người nàng bị Đỗ Kình bao vây thành cái bánh chưng, ép đi vào trong chiếc xe ngựa ấm áp nhất, vẻ mặt hắn không vui ngồi ở đối diện nàng, chờ khởi binh hỏi tội nàng.
“Vì sao nàng muốn làm như vậy?”
“Là chàng từng nói sẽ không bỏ rơi ta lần nữa, ta mặc kệ.”
“Ta cũng không bỏ rơi nàng mà, ta chỉ rời đi một chút……”
“Ta mặc kệ, dù sao “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy”, chàng đã nói thế nào thì chính là thế đấy.” Nàng tùy hứng nói.
Đỗ Kình hoàn toàn không có biện pháp với nàng.
“Nàng có biết hiện tại thân thể nàng không thể chịu nổi rét lạnh hay không? Thế mà nàng không biết sống chết cứ trốn trong đống rơm rạ như vậy, nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-hoang-tru/2662226/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.