Kỳ lân trong truyền thuyết thân giống hươu, đầu mọc một sừng duy nhất, cao lớn bệ vệ, tính lại ôn hòa, độ lượng, cho nên được coi là loài thú nhân hậu, tượng trưng cho điềm lành.
"Quả là tượng trưng cho điềm lành."
Đoan Mộc Mạc Ly nhìn cái mặt khó ở của con kỳ lân trước mặt, không nhịn được bật cười.
"Ta đã nói ngươi không được tới đây rồi mààà!"
Kỳ Minh nhìn lại cái mặt tươi tỉnh của Đoan Mộc Mạc Ly, lại nhịn không được rít lên.
"Đúng là khẩu thị tâm phi. Ngươi chẳng vui thế kia còn gì." Đoan Mộc Mạc Ly hơi nhướng mày.
"Ta không có vui! Thấy cái mặt loè loẹt của ngươi ta liền không vui được nữa!" Kỳ Minh tức đến chống nạnh, nhưng nói trắng ra là mình đánh không nổi một con phượng hoàng, nên kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Đoan Mộc Mạc Ly cười cười: "Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Sẽ không làm lộ nơi ở của ngươi đâu. Chỉ là..."
Y nâng tay chỉ chỉ xung quanh, ngón tay sơn đỏ chói loà lập tức khiến đối phương mù con mắt: "Ngươi cứ ở một mình nơi đồi núi thế này không thấy chán à?"
Kỳ Minh nhăn nhó: "Ngoài kia ồn ào lắm, phiền chết đi được. Mà ngươi chính là kẻ ồn ào nhất đó!"
Đoan Mộc Mạc Ly nâng tay khẽ che lấy gương mặt, ra vẻ e thẹn: "Ây da sao ngươi lại tự nhiên khen ta vậy? Ta sẽ thấy ngại đó."
"..." Kỳ Minh đại thần tức đến câm lặng.
"Đùa với ngươi, đùa với ngươi thôi. Ta đến đây là có việc quan trọng cần sự giúp đỡ của ngươi đó."
Đoan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-ly/283862/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.