"A Tầm, vì sao A Tầm kêu ta cứu cậu bé đó?" Tiểu Nãi Bao mờ mịt nhìn Phượng Tầm, sự khó hiểu tràn đầy trong mắt.
Vì sao ư?
Phượng Tầm rũ mắt xuống, cười nhẹ nói: "Ta sợ con sư tử đó làm bẩn chỗ ở của ta."
Tiểu Nãi Bao khinh thường bĩu bĩu cái miệng nhỏ.
Không phải như thế. Rõ ràng là.. Ngày đầu A Tầm đến Tần gia, Tần Quân là người duy nhất chủ động tiếp cận nàng thì có.
Ngày thường A Tầm là người lười biếng. Trên thực tế, nàng ấy coi trọng tình nghĩa hơn bất kỳ ai khác.
* * *
Sau khi Phượng Tầm rời khỏi, Thẩm Lan đem Tần Quân từ trên mặt đất ôm lên, cẩn thận kiểm tra từng chỗ trên thân thể cậu bé. Sau khi xác định cậu không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Quân nhi, con không có việc gì thì tốt rồi. Về sau con đừng quá gần gũi với Phượng Tầm, nó quen tính tình hoang dã, hoàn toàn không được dạy dỗ tốt."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé vẫn còn vươn nước mắt, thút tha thút thít nức nở nói: "Vừa rồi, vừa rồi là nhị tỷ tỷ đã cứu con."
Thẩm Lan ngẩn ra, Phượng Tầm cứu Quân nhi?
Bà nghi ngờ nghiêng mắt, nhìn về phía đám thị vệ đứng ngoài sau hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Không phải Phượng Tầm ăn hiếp Quân nhi sao? Không phải con sư tử này muốn bảo vệ chủ nên mới bị thương sao?"
Thị vệ cúi đầu, cung kính bẩm báo: "Thưa phu nhân, vừa rồi là sư tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-ngu-cuu-chau/2082505/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.