8
Muội muội của Tề Ngọc bị bắt cóc ngay trước mắt mẹ hắn. Chợ đông người, chỉ trong chớp mắt đã bị bọn buôn người bắt mất. Báo quan, quan phủ lại qua loa vài lần lấy lệ rồi thôi.
Muội muội hắn khi đó mới năm tuổi.
Mẹ hắn không chịu nổi cú sốc mất con: "Đều tại ta, nếu ta không buông tay..."
Bà ngày ngày tự trách, cuối cùng u uất mà chết. Cha hắn vốn mở một y quán, sau khi mẹ hắn mất, ông đóng cửa y quán, đưa Tề Ngọc đi khắp nơi tìm con gái. Nhưng tìm người cũng cần kế sinh nhai nên ông trở thành lang y rong ruổi hết chỗ này đến chỗ khác.
Cõng hòm thuốc đi khắp nơi, kiếm chút tiền khám bệnh. Gặp nhà nghèo khó, ông liền không lấy tiền, chỉ mong họ để ý tin tức về con gái mình. Đáng tiếc trời cao không có mắt, người tốt như vậy lại đoản mệnh. Vất vả hai mươi năm, trong những lần thất vọng triền miên, ông kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, không gánh vác nổi nữa.
Mới ngoài bốn mươi, đang độ tráng niên, vậy mà đã rời bỏ cõi đời. Trước khi chết, cha hắn nắm chặt tay Tề Ngọc, trút hơi thở cuối cùng trong uất hận.
"Tề Ngọc... tìm muội muội con... nhất định phải tìm được muội muội con..."
Sau đó, Tề Ngọc nối nghiệp cha, học nghề lang y, vừa chữa bệnh cứu người vừa tiếp tục tìm kiếm muội muội. Cuối cùng, mọi manh mối đều chỉ về Di Xuân Lâu. Khi ấy, Tề Ngọc đang ở Ích Châu, nghe tin tức về muội muội, hắn mất ăn mất ngủ ba ngày ba đêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-niem-tu-moc-that-thu/2720216/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.