Trong những tình huống bình thường, Hạ Mê thường sẽ coi loại tin nhắn này là tin nhắn lừa đảo, cách xử lý thông thường là nhanh chóng chặn, đánh dấu và báo cáo một loạt, thực hiện nghĩa vụ của một công dân tốt.
Nhưng vào lúc này, trong tòa chung cư bất chợt trở nên kỳ quái không rõ lý do, lời hứa từ số điện thoại lạ đã trở thành cọng rơm cứu mạng của Hạ Mê.
Trong lòng cô biết rõ rằng tin nhắn này có thể là giả, có thể chỉ là để dụ cô ra ngoài.
Nhưng như thế thì có sao đâu? Cô cần phải ra ngoài.
Không thể nhảy cửa sổ để trốn, cô chỉ còn lại hai lựa chọn là liều mạng ra ngoài hoặc tiếp tục trốn trong phòng.
Hiện tại xem ra, người gõ cửa tạm thời không thể vào được phòng, nhưng cô cảm thấy ở trong phòng cũng không an toàn.
Hạ Mê nhớ lại con muỗi to bằng con chuồn chuồn, lúc đầu cô thực sự coi con muỗi quá to này là do muỗi miền Nam lớn hơn miền Bắc, người sống trong xã hội hòa bình lâu nay rất khó liên tưởng một con muỗi to với những sự kiện kỳ quái. Trong thời đại hormone hoành hành và chất phụ gia tràn lan khắp nơi như hiện nay, dường như thỉnh thoảng xuất hiện một con muỗi to đột biến cũng không phải chuyện lạ.
Nhưng khi kết hợp với tòa chung cư như hòn đảo cô lập, bên ngoài cửa sổ tối đen như mực và tiếng nhai đáng ngờ từ bên cạnh, sự xuất hiện của con muỗi to này không còn là hiện tượng bình thường nữa.
Hạ Mê lo lắng nếu tiếp tục ở trong phòng, sẽ có ngày càng nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra, hơn nữa không ai có thể đảm bảo trong phòng hoàn toàn an toàn, ngồi chờ chết cũng không phải tính cách của cô, ngay cả khi không có tin nhắn của số lạ, cô cũng sẽ chọn đi ra ngoài.
Giờ đây tin nhắn từ số lạ lại cho cô một lý do để ra ngoài.
Nếu đối phương là kẻ lừa đảo, cũng không ảnh hưởng đến quyết định của Hạ Mê.
Nếu đối phương không phải kẻ lừa đảo, vậy Hạ Mê sẽ được lợi lớn, đó có thể là một suất tuyển thẳng đặc cách!
Thử một phen, liều ăn nhiều!
Tuy nhiên Hạ Mê không phải người có dũng mà không có mưu, cô không liều lĩnh xông ra ngoài mà nhẹ nhàng hé một khe cửa, giơ cao cây rìu và nấp sau cánh cửa, sẵn sàng chém xuống bất cứ lúc nào.
Cho dù người vào phòng là ai, nửa đêm đột nhập vào phòng một cô gái trẻ độc thân, đều đáng bị chém một rìu!
Bên ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, nghe như tiếng dép lê.
Tiếng dép lê dừng lại trước cửa phòng Hạ Mê.
Hạ Mê căng thẳng đến nỗi toát đầy mồ hôi lạnh, cô tích lực ở cánh tay, chỉ chờ để chém mạnh một rìu vào người bên ngoài cửa.
Lúc này, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Xin hỏi có ai không? Tiểu Hạ có ở đó không?”
Giọng nói này chính là người mẹ của phòng 704, Hạ Mê cũng chỉ quen biết bà ấy sơ sơ, nhưng hai người ở quá gần nhau, người mẹ này còn thường xuyên mắng con, nên Hạ Mê rất quen thuộc với giọng nói của bà ấy. Bà ấy cũng biết Hạ Mê họ Hạ qua những hộp bưu kiện đôi khi bị gửi nhầm.
Người mẹ ở căn 704 thường nói rất to, giọng hơi chói tai, nhưng bây giờ lại dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng được.
Hạ Mê chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày cô sẽ nghe được giọng nói dịu dàng của bà ấy.
Chắc chắn là giả, giả mạo giọng nói của người mẹ ở căn 704 để lừa người.
Dù đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạ Mê không hề lơ là cảnh giác.
Tiếp theo, cô nghe thấy người mẹ ở căn 704 nói tiếp: “Tiểu Hạ, cháu cũng đã nhận ra rồi đúng không, hình như tòa nhà của chúng ta đã xảy ra chút chuyện. Dì cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ là đột nhiên có một ngày, dì phát hiện ra mình muốn khâu Tiểu Bì vào bụng dì.”
Tiểu Bì là cậu con trai lớp 8 của phòng 704, Hạ Mê không rõ tên thật của cậu bé, chỉ nghe người mẹ ở căn 704 thường gọi cậu bé là Tiểu Bì.
Hạ Mê nghe giọng điệu dịu dàng và đầy yêu thương của bà ấy, không nhịn được nuốt nước bọt.
Người mẹ ở căn 704 tiếp tục nói: “Thằng bé học hành vất vả lắm, mệt mỏi lắm, phải đến trường lúc 7 giờ sáng, 9 giờ tối mới được về, cuối tuần cũng phải đi học thêm, vậy mà thành tích vẫn không tốt.
Dì biết nó rất mệt, nhưng dì cũng vất vả lắm.
Dì đã vay tiền họ hàng khắp nơi, mua nhà ở khu gần trường học trong thành phố, nhưng thực ra, gia đình dì hoàn toàn không có khả năng mua nhà, cũng không trả nổi những khoản nợ này.
Bọn dì chỉ muốn cho thằng bé học trung học cơ sở ở thành phố.
Ban đầu bọn dì định, đến khi nó vào học, sẽ bán nhà đi, nhưng giá nhà lại giảm, bọn dì chỉ có thể bán rẻ, trả tiền cho họ hàng xong, nhà không còn, vẫn còn một phần nợ ngân hàng chưa trả xong.
Dì và ba thằng bé phải trả nợ ngân hàng, phải trả tiền thuê nhà, còn phải sinh sống, phải dành dụm tiền học thêm cho nó.
Nhà máy của ba nó mở chi nhánh ở châu Phi, người đi châu Phi thu nhập cao, ba nó đã ký hợp đồng với nhà máy, đi làm việc ở châu Phi hai năm.
Ba nó đi xa như vậy, dì rất lo lắng. Dì và ba nó vất vả như thế, vậy mà thành tích của nó lại không tốt chút nào, dì thấy nó thật sự không có chí tiến thủ.
Mỗi lần nhìn thấy thành tích của thằng bé, dì không nhịn được mắng nó, đánh nó, nhưng sau khi la hét xong, thấy thằng bé khóc như vậy, dì lại thấy khó chịu.”
Hạ Mê nghe dần dần hạ cây rìu xuống.
Người mẹ phòng 704 tiếp tục nói: “Đôi khi dì không nhịn được nghĩ, giá như dì có thể nhét thằng bé vào bụng thì tốt biết mấy, giống như lúc dì mang thai nó vậy, dì có thể luôn bảo vệ nó, và nó cũng sẽ luôn ngoan ngoãn, dễ thương như thế.”
Hạ Mê nghe mà lạnh cả sống lưng, không khỏi hỏi: “Dì… đã nhét chưa?”
Giọng của người mẹ ở căn 704 càng thêm dịu dàng: “Thằng bé chạy mất rồi, dì đang tìm thằng bé. Nó không biết rằng thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, không có sự bảo vệ của ba mẹ, nó sẽ không thể sống sót được.
Tiểu Hạ, cháu là một đứa trẻ ngoan đã học đại học, cháu sẽ không nói dối. Cháu có thấy Tiểu Bì nhà dì không?”
“Không ạ!” Hạ Mê nói không chút do dự.
“Dì tin cháu, nhưng dì vẫn muốn vào xem thử, lỡ Tiểu Bì lẻn vào lúc cháu không để ý thì sao?” Người mẹ ở căn 704 nói.
Câu hỏi này khiến Hạ Mê không khỏi nhớ đến cốt truyện trong trò chơi “Chung cư Hani” mà cô vừa chơi.
Trong trò chơi, sau khi đeo khăn quàng cổ, “Tiểu Mê” vẫn không tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết lần đầu tiên của mình, nhưng chiếc khăn đã giúp cô tránh được một kiếp nạn, tránh được cái chết lần đầu.
Hạ Mê biết chỉ cần tìm kỹ thì chắc chắn sẽ tìm ra nguyên nhân gây tử vong, nhưng thói quen chơi game của cô là hoàn thành trò chơi trước, sau đó mới bắt đầu từ đầu để tìm chi tiết, nên cô không đào sâu vào nguyên nhân của cái chết lần đầu, mà tiếp tục chơi.
Tiếp theo, ải thứ hai mà “Tiểu Mê” gặp phải là giúp dì hàng xóm đáng thương tìm con trai đã mất tích.
Dì hàng xóm nói muốn vào phòng của “Tiểu Mê” để tìm con trai, “Tiểu Mê” đồng ý, dì hàng xóm bước vào, màn hình tối đen, “Tiểu Mê” trong trò chơi chết.
Hạ Mê tải lại game và chơi lại, từ chối yêu cầu vào phòng tìm con trai của người hàng xóm, màn hình tối đen, “Tiểu Mê” trong trò chơi lại chết.
Lần thứ ba đối mặt với ải này, Hạ Mê quyết định bắt đầu lại trò chơi, nhanh chóng đeo khăn quàng cổ và chạy ra khỏi phòng, vừa không bị trúng độc chết, vừa không gặp dì hàng xóm muốn vào phòng tìm con trai.
Cốt truyện của《Chung cư Hani》quá giống với tình huống hiện tại của cô, cùng là một tòa chung cư, cùng phải trốn thoát khỏi tòa chung cư kỳ quái, vết kim trên cổ “Tiểu Mê” khi chết lần đầu giống như vết muỗi đốt phóng to, NPC đầu tiên mà “Tiểu Mê” gặp chính là dì hàng xóm đi tìm con trai.
Nếu suy nghĩ xa hơn một chút, chung cư cô đang ở gọi là “Chung cư Chốn Hạnh Phúc”, tiếng Anh của hạnh phúc là “happiness”, phiên âm là “hā pí ní sī”, hoàn toàn có thể viết tắt là “Hani”.
“Không phải chứ, chẳng lẽ vì tôi đặt tên nhân vật trong game giống tên mình mà chung cư tôi đang ở biến thành chung cư trong game kinh dị sao?” Hạ Mê thầm nghĩ.
Cô cũng không muốn liên tưởng như vậy, nhưng thời gian cô chơi game và thời gian xảy ra sự việc bất thường quá gần nhau, các yếu tố hiện có lại quá giống nhau, cô thực sự không kìm được mà liên tưởng.
Cũng không biết là trò chơi cô vừa chơi biến thực tại thành trò chơi kinh dị, hay trò chơi này thực ra là một lời cảnh báo.
Tuy nhiên, dù là trường hợp nào, cũng không thể giải quyết được nguy cơ trước mắt.
Nếu đúng như cô liên tưởng, theo cốt truyện của trò chơi, dù đồng ý cho người mẹ ở căn 704 vào tìm con trai hay không đồng ý để bà ấy vào, Hạ Mê đều phải đối mặt với kết cục chết chắc.
Trò chơi có thể tải lại để chơi lại, nhưng thực tế thì không thể.
Hạ Mê bắt đầu hối hận vì đã không nghiêm túc đối mặt với nguy cơ này trong trò chơi, mà chọn cách tránh dì hàng xóm từ sớm.
Nếu cô đã nghiêm túc tìm cách phá giải trong trò chơi, có lẽ bây giờ sẽ không phải đau đầu như vậy.
May mắn thay, Hạ Mê không phải là người tự trách móc bản thân, cô chỉ hối hận trong chốc lát rồi lấy lại tinh thần, tích cực đối mặt với thực tế.
Ít nhất thì trò chơi đã giúp cô cảnh báo về hai kết cục chết chắc.
Hơn nữa, trò chơi không chi tiết bằng thực tế, trong trò chơi, dì hàng xóm không nói rõ lý do con trai bị lạc, nhưng trong thực tế, người mẹ ở căn 704 đã kể rõ ràng ngọn ngành về việc con trai mất tích.
Nếu không phải người mẹ ở căn 704 nói chi tiết như vậy, thậm chí Hạ Mê cũng không biết rằng chồng bà ấy đã đi châu Phi làm việc, cũng không biết bà ấy đang gánh một áp lực nặng nề như vậy.
Hạ Mê suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mẹ Tiểu Bì, tại sao dì lại nghĩ Tiểu Bì có thể đang trốn ở nhà cháu?”
Người mẹ ở căn 704 nói: “Dì biết cháu là sinh viên tốt nghiệp đại học, Tiểu Bì luôn rất ngưỡng mộ cháu, thường nói với dì rằng nó muốn giống chị hàng xóm, thi đỗ đại học. Nó không có nhiều bạn bè trong khu chung cư này, ngoài dì ra, cũng chỉ quen biết cháu một chút, cháu là tấm gương của nó, rất có thể nó đang trốn ở nhà cháu.”
Hạ Mê nói: “Mẹ Tiểu Bì, khuya rồi, cháu cũng không dám để người lạ vào nhà, thế này nhé, cô đợi ở ngoài cửa một lát, cháu sẽ giúp cô tìm xem Tiểu Bì có ở nhà cháu không.”
“Được.” Người mẹ ở căn 704 nói với giọng điệu ổn định.
Cửa nhà Hạ Mê rõ ràng đã mở một khe nhỏ, chỉ cần đẩy nhẹ là cửa sẽ mở, nhưng người mẹ ở căn 704 vẫn không vào.
Giống như nếu không có sự cho phép của cô, bà ấy sẽ không thể vào được.
Lúc này, điện thoại của Hạ Mê rung một cái, số lạ lại gửi tin nhắn đến.
Số lạ: [Cô đừng quá kích động, trước khi cứu người khác, phải đảm bảo an toàn cho chính mình.
Tòa chung cư cô đang ở đã bị “Đục” bao phủ, có lẽ nhiều người đã trở thành một phần của “Đục”. Ý thức của cô vẫn bình thường, điều này cho thấy cô và không gian cô công nhận vẫn chưa bị đồng hóa bởi “Đục”, vẫn phân biệt rõ ràng với “Đục”.
Trong tình huống này, nhà cô hiện tại vẫn tương đối an toàn, thuộc về “Sạch”.
Xin hãy nhớ kỹ quy tắc đầu tiên, đừng đáp lại bất kỳ ai gõ cửa, đừng mời bất kỳ ai vào nhà, nếu trong nhà có “kẻ ngoại lai”, hãy lập tức tìm ra “kẻ ngoại lai” và dọn dẹp ra ngoài.]
Hạ Mê nhìn tin nhắn này, nhớ đến con muỗi bị cô đập chết, nhận ra rằng con muỗi đó chính là “kẻ ngoại lai” được đề cập trong quy tắc, và nó đã bị cô xử lý.
Vậy thì bây giờ trong phòng của cô, có khả năng còn tồn tại một “kẻ ngoại lai” khác không?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.