Kết thúc quá ảm đạm, sau khi trò chơi kết thúc, cả bốn người đều im lặng.
Cuối cùng Hạ Mê phá vỡ sự im lặng, cô ho nhẹ rồi mới mở lời: “Kết thúc này… sao tôi thấy…”
Liêu Thiên Hoa ngước nhìn cô, trong mắt lóe lên tia hy vọng, chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
Hạ Mê nói: “Kết thúc này đối với tôi có gì bi kịch đâu? Tôi đâu có mất mát gì.”
Liêu Thiên Hoa: “…”
Mễ Hướng Nghiên nói: “Sao lại không mất mát? Cô vĩnh viễn mất đi tình yêu mà!”
Hạ Mê bẻ ngón tay tính toán: “Để tôi đếm xem nào, tôi hoàn thành nhiệm vụ, ngăn chặn được tham vọng của Tổ chức Bất Tử, theo một nghĩa nào đó là cứu được thế giới, cứu được vô số sinh mạng, sau khi trở về báo cáo sự việc cho vị Phó Giám đốc Tiêu vĩ đại, chính nghĩa, có trách nhiệm và biết quan tâm đến cấp dưới của chúng ta, chắc chắn ông ấy sẽ xin cho tôi một công trạng hạng Nhất khi còn sống chứ?
Trong tương lai, tôi có thể lực vượt trội hơn người thường, có công trạng hạng Nhất, có tương lai rộng mở, biết đâu sẽ trở thành Cục trưởng Hạ, Giám đốc Hạ, thậm chí còn có thể thăng chức cao hơn nữa.
Tôi được mọi lợi ích, còn Tiểu Liêu được gì? Sự tưởng nhớ suốt đời của tôi sao? Cái đó chẳng đáng giá gì cả, cũng không thể ăn được, có tác dụng gì chứ!”
Liêu Thiên Hoa chen vào: “Đừng nói về tình cảm của mình như vậy, với anh, tình cảm của em rất quan trọng.”
Hạ Mê quay người chỉ vào đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-phap-xu-ly-su-kien-sieu-nhien/2773043/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.