“Tiểu thư, vậy người tính xử trí nữ nhân này như thế nào?” A Lục hỏi.
Nhìn bóng dáng bận rộn của bọn thị vệ phía trước, Thượng Quan Vũ Điệp bất giác buồn cười, a, đúng là một đám ngu ngốc! “Xử trí như thế nào? Ngươi chỉ cần ném nàng ta ra bãi tha ma ở ngoài thành, bây giờ nàng ta chỉ còn một chút sức lực, vậy còn chút sức lực này đợi tuyết rơi nhiều thỉ sẽ chết vì bị đóng băng! Vừa đúng lúc, đã chết trực tiếp mà còn có thể làm bạn với những Cô Hồn Dã Quỷ này! Đến nơi Địa phủ nàng cũng sẽ không cô đơn. Ha ha…..”
“Dạ, Tiểu thư. Người về trước đi, nô tỳ lập tức đi làm!” Trên khuôn mặt Thượng Quan Vũ Điệp và A Lục cùng lóe lên nụ cười lạnh lẽo ngấm vào xương tủy người khác!
Lạc Tuyết và cánh tay cụt bị ném vào trong bụi cỏ dại, máu tươi nhuốm toàn thân, mắt phượng hẹp dài không mở ra. Trong đêm tối yên tĩnh, nàng lẳng lặng nằm nơi đó, bong tuyết rơi đầy thân, tan ra cùng máu tươi, là hoa mai nàng yêu nhất sao?
Sau một canh giờ, trong đêm đột nhiên có một bóng dáng lướt qua rất nhanh, sở dĩ nói là lướt, bởi vì thân hình người này nhanh như tia chớp, nhắm mắt lại mở mắt ra, đã thấy phóng đi vài dặm, người như vậy lại đáp xuống bãi tha ma chỉ có người chết này, xung quanh chỉ có tuyết, đúng là một ông lão tóc trắng xóa, xem ra đã rất lớn tuổi, chạy trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, ổn định lại hơi thở đều đều,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-tan-phi-cam-tu-thien-ha/1373347/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.