Long Ngạo Thiên tiếp được khăn gấm, nhìn bóng áo trắng biến mất trong bầu trời đêm, phiền muộn hàng ngàn lần. Vân Hận Thiên cuối cùng thì hắn với Trang vương phủ có ân oán gì? Tại sao lại nhiều lần đả thương người khác như vậy? Hắn ta đối với khắn gấm trong tay….hình như có….một chút gì đó…tình cảm? người đang ẩn thân ở chỗ tối kia là ai? Là người giúp đỡ Vân Hận Thiên sao?
Long Ngạo Thiên đứng im lặng ở đó suy nghĩ đến tất cả mọi chuyện, lúc trước nhìn thoáng qua, thật sự rất giống Lạc Tuyết, giống nhau ở sự nhẹ nhàng, khiến hắn rất kích động. Lần này hắn lại không tìm thấy được ánh mắt như vậy nữa, con ngươi kia ngoài lạnh băng thì vẫn còn rét lạnh, thấu hiểu lòng người, hình như tất cả mọi vật trên thế gian này đều không đáng để hắn nhắc đến, giống như trời đất đều ở dưới chân của hắn. nhưng rõ ràng hắn nhìn thấy khi Vân Hận Thiên nhìn thấy chiếc khăn gấm kia trong nháy mắt lóe lên sự khiếp sợ, lại khiến hăn snghi ngờ, người đó hắn và Lạc Tuyết có quan hệ như thế nào?
Long Ngạo Thiên đắm chìm trong suy nghĩ sâu xa, hoàn toàn quên mất máu trên cổ tay mình vẫn đang còn chảy xuống dưới đất, cũng quên mất vương phi của hắn còn đang bị trọng thương, cho đến khi thị vệ bên cạnh hắn tiến lên nhắc nhở, hắn mới tỉnh ngộ lại.
Vung ống tay áo giẫm chận tại chỗ đi về phía sau sương phòng ngủ của Thượng Quan Vũ Điệp đi tới, mới vừa vào phía trong, đã nghe thấy âm thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-tan-phi-cam-tu-thien-ha/1373413/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.