Trước cửa phòng phẫu thuật...
Anh ngồi trên ghế, hai tay bưng trán, lo lắng chờ đợi. Thời gian đi qua từng giây một, mùi dung dịch sát trùng xộc thẳng vào mũi làm người khác cảm giác khó chịu, anh ngẩng đầu nhìn vào phòng cấp cứu một lần nữa.
Nỗi thấp thỏm lo lắng chờ đợi cuối cùng cũng được buông lỏng khi cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra. Lúc này Phương Hàn mới chợt tỉnh, anh nhanh như chớp bước đến trước mặt bác sĩ.
"Bác sĩ, tình trạng vợ tôi thế nào rồi? Cô ấy có bị sao không? Đã tỉnh lại chưa? Phương Hàn giữ chặt tay bác sĩ, run giọng hỏi.
"Anh bình tĩnh đi." Bác sĩ tháo khẩu trang xuống rồi nói tiếp:
“Rất may mắn là bệnh nhân không còn nguy hiểm nữa.”
Phương Hàn nghe bác sĩ nói anh mới được thở ra nhẹ nhõm. Một giây tiếp theo lại lo lắng căng thẳng trở lại: “Vậy còn đứa bé thì sao?"
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, thật đáng tiếc. Vì thể trạng người mẹ quá yếu, lại mất máu quá nhiều, cuối cùng không thể giữ lại đứa bé.”
Phương Hàn như bị đông cứng. Trong lúc này, im lặng đến đáng sợ, anh cảm thấy một thứ gì đó đè nặng trong lòng, rất rõ ràng. Một lúc sau mới hoàn hồn lại được.
Y tá đẩy xe đưa Hạ An từ phòng cấp cứu ra. Anh đi đến nắm bàn tay cô, nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô, lồng ngực đau đớn như bị ai đó cầm vật nhọn đâm vào vậy, rất đau.
Cô đã rất mong chờ đứa bé này, rất yêu thương nó. Giờ đứa bé mất rồi, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-tien-sinh-cho-ngay-anh-nhan-ra-em/1607423/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.