Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Phương Thạch Trụ bảo đường của con cái chỉ có thể để nó tự mình đi. Trình Phương không nói gì.
Cửa phòng của Phương Trình Vũ bị cô khóa rất chặt, hai ông bà nằm trên giường mất ngủ một đêm. Khi Trời vừa rạng sáng, cuối cùng Trình Phương lên tiếng: "Hồi nhỏ Tiểu Vũ nghịch ngợm, thích quậy phá!", bà nói vậy những vẫn mang theo ý cười, "Tôi ra ngoài làm việc, nó còn gọi điện thoại cho tôi hỏi mẹ ăn uống có tốt không. Đứa nhỏ hiểu chuyện biết bao, ông Trời chính là thấy nó hiểu chuyện quá..." Đột nhiên bà ngừng lại.
Phương Thạch Trụ thở dài, mệt mỏi nói: "Ý của ông Trời, chúng ta không thể làm chủ. A Phương à, tám năm nay, chúng ta đã cùng con bé ngồi tù tám năm..."
"Tôi chỉ là oán hận thôi, hận ông Trời, hận những kẻ bắt nó vào trong đó..." Trình Phương đấm ngực: "Giờ nó lại thế này....Tôi còn có thể hận ai đây? Ông ơi, ông nói xem Tiểu Vũ thay đổi rồi, tôi hận ai chứ?" Cuối cùng không chịu nổi, bà cúi đầu bật khóc, khóc đỏ cả mắt, bà bảo: "Nay nó còn cho tôi một...đứa bé?"
"Sao bà không nghe khuyên nhủ hả?" Phương Thạch Trụ nghẹn ngào "Tám năm rồi, chúng ta và Tiểu Vũ đều đã...thoát ra, làm sao bà lại đi vào thế?" Ông dụi dụi mắt, "Chàng trai kia cũng ngồi tù với con bé tám năm đấy!"
Trình Phương im lặng rất lâu, rồi bà quay người nhìn chằm chằm Phương Thạch Trụ một hồi cuối cùng buông tay xuống và đứng dậy, "Chẳng ai sống dễ dàng cả." Đi tới ngưỡng cửa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-trinh/1951780/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.