Edit: gau5555
Beta: linhxu
Trời tháng sáu, có chút khô nóng, trời chiều nghiêng nghiêng chiếu vào tây sương phòng, Phó Vân Ngọc đứng ở bên cạnh A Căn ca, quần áo đã bị mồ hôi thấm ướt, lạnh lạnh dán vào trên lưng, vô cùng khó chịu, lòng của nàng giờ phút này cũng giống như thân thể, đều bị dày vò vây xung quanh. Dưới ánh mắt với khí thế bức người của phương trượng Huyền thanh, trầm mặc nửa canh giờ A Căn ca rốt cục ngẩng đầu lên, mắt phượng trầm trầm, nhưng ánh mắt lại kiên nghị, như là đã hạ quyết tâm trọng đại, giọng nói của hắn bỗng dưng chậm lại, cũng là từng chữ từng chữ sáng như đuốc: “Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, hai mươi năm dưỡng dục này của người, đồ nhi không thể hồi báo.”
Đông ~ đông ~ đông ~ hắn nặng nề mà dập đầu ba cái, thanh âm vang dội quanh quẩn ở trong hành lang, đồng thời ở trong lòng Phó Vân Ngọc tạo nên từng gợn sóng, không, phải là một dấu vết thật sâu sắc. A Căn ca chậm rãi đứng lên, nắm thật chặt lấy tay của Phó Vân Ngọc, chạy như điên về phía dưới núi. Ánh mật trời chiếu xuống núi, xuyên qua hai cặp tay đang dắt nhau chạy chiếu vào trên núi, giống như hoa đỗ quyên héo tàn lại được lần nữa cho sinh mệnh mới, trong nháy mắt kia, trên núi đỏ rực như bị thiêu đốt. Phó Vân Ngọc thở hổn hển, cùng chạy trốn với A Căn ca ở trong gió, cho tới nay trên người đã phải gánh quá nhiều thứ, lập thoáng cái biến mất, làm cho hiện tại cả người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-truong-nguoi-lien-di-theo-ta/1198804/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.