Trong lòng Sở Ngọc hiểu rõ, nàng có thể phát hiện ra manh mối sự việc là do Dung Chỉ cố tình để cho nàng biết. Với tâm cơ của hắn, không thể để lộ sơ hở lớn như thế! Và sẽ không có chuyện Lưu Sưởng không trực tiếp gặp nàng, mà lại sai người đưa nàng đi gặp Dung Chỉ, còn hắn thì đã ngồi đợi sẵn ở đây.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Biệt viện này có bố cục tương tự Mộc Tuyết viên trong phủ công chúa ở Kiến Khang. Cũng là rừng trúc thanh u, một người áo trắng ngồi trên bệ đá dưới những tán trúc xanh rì. Nụ cười trong trẻo như nước, cặp mắt sâu không lường được. Cảnh tuy tương tự, nhưng người không còn giống ngày đó nữa. Nhìn thấy Sở Ngọc, Dung Chỉ không hề giải thích hành vi của mình, chỉ khẽ mỉm cười và quay sang nói với nàng một cách tự nhiên: “Ta có việc này muốn giao dịch với nàng, không biết nàng có đồng ý không?” Sở Ngọc mỉm cười với vẻ châm chọc: “Chẳng lẽ ta có thể cự tuyệt sao?” Trong khẩu khí, ngoài vẻ đùa cợt còn hơi uể oải. Hắn âm thầm quăng một tấm lưới khổng lồ, đợi nàng không hề hay biết mà chui vào. Lúc ở Lạc Dương là như thế, mà bây giờ ở Bình Thành cũng vậy. Chỗ nàng ở đã sớm nằm trong lòng bàn tay của hắn, mà những người hầu cẩn thận chu đáo trong nhà, e rằng cũng đều là tai mắt tâm phúc của hắn. Trong trạch viện mà nàng đang trú ngụ, trừ người và ngựa đưa từ Lạc Dương tới, thì có lẽ ngay đến một conTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-tu-hoang/570261/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.