Thu hồi suy nghĩ, ánh mắt Dung Chỉ nhìn lại phía cửa.
Kỳ thật mấy ngày qua, trong lòng hắn thấy không phải là không kỳ quái. Công chúa bỗng dưng thất thường như vậy, hắn so với bất kỳ người nào khác càng thấy rõ ràng, nhưng hắn vốn có ý chí trầm tĩnh kiên định, công phu dưỡng khí cực tốt, không giống loại người tầm thường như Liễu Sắc, tỏ thái độ lo âu kinh sợ. Hôm nay khi Liễu Sắc tìm tới, hắn đột nhiên hiểu ra một chuyện. Trong toàn phủ này từ trên xuống dưới, nếu đến hắn cũng không chịu tìm hiểu Sơn Âm công chúa phát sinh chuyện gì thì không có ai dám lấy thân thử thách cả! Dung Chỉ thở dài một hơi, nâng tay đẩy cửa ra. Bên trong phòng tối mờ, vắng lặng, không thắp đèn, cũng không đốt loại hương trầm mà hàng ngày công chúa vẫn yêu thích. Dung Chỉ không nhịn được nhíu mày. Ánh sáng bên ngoài rọi vào cùng với tiếng xoay trục cửa. Một bóng người phía sau bình phòng cất tiếng: “Ai?” Thanh âm này vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ. Tiếng nhỏ giọng âu yếm, tiếng cao giọng uy quyền, hắn đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào giống như vậy… Tiếng nói như từ một nơi nào xa xôi, tỉnh táo, kiên định, lại tràn đầy năng lượng sống. Trong phút chốc, Dung Chỉ cho rằng mình đi tới một thế giới khác, nhìn thấy một người khác. “Ai?” Có lẽ sự trầm mặc quá lâu, người sau bức bình phong không kiên nhẫn, hỏi lại. Dung Chỉ đứng ở ngưỡng cửa, chỉ đẩy ra một chút theo ánh mặt trời tiến vào phòng,Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-tu-hoang/799385/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.