(*) Nguyên văn: Đông biên nhật xuất tây biên vũ, đạo thị vô tình hoàn hữu tình
Câu trên trích trong bài thơ Trúc chi kỳ từ 10 (Lưu Vũ Tích – đời Đường) “Dương liễu thanh thanh giang thủy bình Văn lang giang thượng đạp ca thanh Đông biên nhật xuất tây biên vũ Đạo thị vô tình hoàn hữu tình” Dịch nghĩa: Dương liễu xanh xanh, nước sông phẳng lặng Nghe tiếng chàng ca hát trên sông Phía đông mặt trời mọc, phía tây trời mưa Bảo rằng không tạnh mà lại tạnh Dịch thơ: (phanlang @www.tvvn.org) Nước im bên rặng liễu xanh Nghe chàng hát khúc ca lành bên sông Mưa bờ tây, nắng bờ đông Trong vô tình đã mênh mông hữu tình Dung Chỉ bước từng bước chậm rãi đến khu đất trống. Hạc Tuyệt mặc dù để cho người kia tùy ý hành động, nhưng thái độ vẫn cảnh giác như trước. Chỉ cần Dung Chỉ hơi chuyển động, có ý tấn công, hắn sẽ lập tức phản ứng. Không sợ bất kỳ ý đồ nào của kẻ kia. Hạc Tuyệt có thể tự tin vào bản thân. Cho dù Dung Chỉ hiểu biết hay tài giỏi kiếm thuật bao nhiêu, nhưng với hiện trạng gầy yếu thế kia, kiếm thuật đỉnh cao cũng không thể phát huy nhiều tác dụng. Hắn chỉ muốn chờ xem, cái gọi là kiếm thuật tung hoành của Dung Chỉ. Nhìn Dung Chỉ đi tới khu đất trống, Sở Ngọc bỗng thấy dâng lên một dự cảm vô cùng bất an. Dung Chỉ nở nụ cười tươi, không giống với vẻ mặt thường ngày của hắn, lúc này vừa kiêu ngạo, mỉa mai, lại có chút giảo hoạt. Con ngươi đen thẳm vốn sâu không thấy đáy, giờTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-tu-hoang/799815/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.