Sau vài ngày, Sở Ngọc được mở mang đầu óc về khả năng dẫn dụ con nít của Dung Chỉ.
Mỗi ngày kể tám câu chuyện. Ngày thứ nhất, chỉ có một cậu bé ngồi dưới chân tường lắng nghe. Ngày thứ hai, cậu bé dẫn theo hai đứa trẻ khác tới, lúc xế chiều quân số tăng lên thành bốn. Ngày thứ ba, có mười hai đứa trẻ ngồi xổm dưới chân tường nghe kể chuyện. Sang ngày thứ tư, Dung Chỉ vừa nói khát nước, chưa kịp chờ đợi thì có tám, chín bát nước đưa qua. Trong bát sứ tinh xảo là nước giếng mát lạnh, rửa vết thương sạch sẽ. Nước sạch còn thừa để cho Sở Ngọc rửa mặt rửa tay, tuy không đủ tắm táp nhưng dù sao có còn hơn không. Nhưng từ ngày thứ hai, Dung Chỉ không yêu cầu mỗi nước. Hắn miêu tả hình dạng của vài loại thảo dược, bảo bọn trẻ con tìm hộ, rồi vò nát, đắp lên vết thương của mình. Tìm thảo dược không phải là việc nhẹ nhàng gì, nhưng bọn trẻ hăm hở làm để được nghe kể chuyện. Dung Chỉ có kiến thức sâu rộng, miêu tả phong tục tập quán các nơi rất sinh động, khiến Sở Ngọc nhiều lúc ngồi nghe còn say sưa, huống chi là bọn trẻ con chưa từng được học hành dạy dỗ ở đây. Sở Ngọc đã từng quan sát qua cửa sổ. Dưới chân tường là hơn mười đứa bé, từ năm, sáu tuổi đến mười lăm, mười sáu tuổi. Dung Chỉ liên tục sai bọn trẻ làm đủ mọi việc linh tinh, nhưng chúng đều rất hào hứng phấn khởi, không có chút nào bất mãn. Thậm chí bọn chúng còn tranh nhauTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-tu-hoang/799837/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.