“Ta là kẻ thù của hắn!”
Lúc Thương Hải phun ra câu này, Sở Ngọc đứng ngây người. Sở Ngọc ước gì mình trở nên yếu ớt, trước mắt chỉ thấy một màu tối đen, ngã xuống ngất xỉu. Nhưng gần đây nàng ăn ngon ngủ kỹ, tinh thần thoải mái, gặp chuyện đả kích như vậy vẫn ngồi vững vàng. Đừng nói là mảng tối đen nào, ngay cả một bóng ma cũng không nhìn thấy! Nếu lúc này Dung Chỉ ở bên cạnh, nàng nhất định sẽ nhào tới cắn hắn. Trêu đùa người khác như vậy sao! Sở Ngọc vốn cho là, Dung Chỉ muốn giao tín vật quan trọng cho Thương Hải, thì người đó hoặc là thuộc hạ tâm phúc, hoặc là bằng hữu thân thiết của hắn. Nhưng trăm triệu lần nàng cũng không nghĩ đến, bọn họ là thù địch. Lại có chuyện trước khi chết giao vật quan trọng cho kẻ địch sao? Rõ ràng hắn có nhiều trứng gà…ách, thuộc hạ như vậy, cớ sao phải tìm kẻ thù để bàn giao công việc? Sửng sốt nửa buổi, Sở Ngọc oán hận nghiến răng, đập mạnh lên đầu gối: đầu óc tên đó đúng là bất bình thường, nàng không sao lý giải nổi! Thương Hải cười cười với nàng, rồi lại xoay sang chỗ khác, tiếp tục ung dung câu cá. Lúc này Sở Ngọc mới chú ý, lưỡi câu của hắn không hề có mồi. Mỗi lúc cá bơi gần chỗ lưỡi câu, hắn chỉ cần khẽ vẩy cần, móc sắt liền xuyên thẳng vào quai hàm hay mồm cá, thế là kéo cần lên. Thay vì nói câu cá, thực ra hắn đang bắt cá. Mặc dù mắt không thể nhìn thấy, nhưng khả năng phân biệt vàTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-tu-hoang/799888/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.