Một lúc sau, giữa hai hàng lông mày của Hoàn Viễn xuất hiện tia dao động. Hắn nhìn Mặc Hương, tỏ ý muốn biết rõ thêm.
Không thể phủ nhận, khi Mặc Hương nhắc đến cái tên Thiên Như Kính, lập tức khơi gợi cho Hoàn Viễn đầy đủ cảnh giác và đề phòng. Thiên Như Kính chẳng những là kẻ thù của Dung Chỉ, mà còn từng ám hại Sở Ngọc, lại bị nàng trả đũa. Ở góc độ này, Dung Chỉ và Sở Ngọc đang trên cùng một con thuyền. Rốt cuộc có thể lôi kéo sự chú ý của Hoàn Viễn, Mặc Hương trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục giải thích: hắn vốn phụ tá bên cạnh Phùng thái hậu, nhưng từ khi Thiên Như Kính xuất hiện sau lưng Thác Bạt Hoằng, không hiểu có biện pháp gì mà khiến phần thắng lợi lại nghiêng về phía Thác Bạt Hoằng. Sở Ngọc biết rõ về Thiên Như Kính và lai lịch của chiếc vòng tay. Dung Chỉ về mặt tinh thần cực kỳ vững vàng cao ngạo, luôn đứng từ bên trên nhìn xuống hết thảy. Vì vậy, cả hai bọn họ chẳng ai coi thân phận thiên sư của Thiên Như Kính ra gì. Nhưng Mặc Hương thì khác. Thứ nhất, hắn không biết rõ chân tướng sự việc. Thứ hai, hắn không có được khí chất ung dung thoải mái của Dung Chỉ. Mấy ngày trước, thấy Thiên Như Kính xuất hiện bên cạnh Thác Bạt Hoằng, hắn không khỏi bối rối hoảng loạn. Không có Dung Chỉ chỉ đạo, hắn không biết ứng đối thế nào với cục diện này. Chần chừ một hồi, Mặc Hương nói ra mục đích của mình: “Tại hạ hi vọng, Hoàn công tử có thểTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-tu-hoang/800085/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.