Đêm hè, gió mang hơi lạnh mơn trớn lên làn da, dịu dàng như mỗi lần hắn gọi tên nàng.
Thanh âm trầm thấp đó luôn được nàng chôn sâu trong lòng, như một dấu ấn mãi mãi không phai mờ.
Chuyện cũ dường như mới chỉ xảy ra hôm qua. Hắn và nàng vẫn còn hệt như xưa.
Gió nhẹ làm ống tay áo màu trắng của hắn khẽ bay, lông mày tuấn lãng nhếch lên, cứ thế cười tươi nhìn nàng. Hắn nhẹ cầm lấy tay nàng, khi đó, gió núi thổi qua rặng nhãn tạo ra tiếng gió lao xao, khắp núi là cỏ xanh mượt dập dìu như sóng biếc, nàng không kiêng kị gì mà cười vang cả đất trời.
Chờ đợi vô vọng không biết khi nào đã trở thành một loại số phận…
Đêm đã khuya, trăng lưỡi liềm cô đơn treo ở góc trời. Đêm mùa hè vậy mà lại lạnh như giữa mùa đông.
“Chung Trữ Hạ, nàng điên rồi.” Mạc Lăng Tiêu giật lấy vò rượu trong tay nàng, bình rượu nghiêng đi làm ướt tay áo hắn.
Nàng ngồi trên một chạc cây lớn, liếc nhìn hắn đầy thờ ơ.
Hắn cúi đầu nhìn bình rượu. Bình rượu không lớn, nặng chừng năm cân, nếu cộng thêm số vừa đổ ra, nàng cũng đã uống được hơn một cân rồi.
Đây là rượu cao lương vô cùng nặng đấy!
Mạc Lăng Tiêu thở dài, nhíu mày nhìn nàng. Dưới ánh trăng, mặt nàng tái nhợt như màu lụa trắng, trong mắt phản xạ ánh trăng bàng bạc, nàng cười với hắn. Nàng cười nhưng không hiểu sao nước mắt lại tràn ra, ánh trăng loang loáng trên gò má.
Hắn ngồi xuống cạnh nàng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-vu-chien-ca/363083/quyen-3-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.