Trầm Vi Ngưng nói: "Như vậy, nếu các ngươi tìm không thấy chứng cứ hoặc là tìm được chứng cứ không phải ta ra tay đả thương người, ta muốn gia chủ Trầm gia cùng ngươi ba quỳ chín lạy tới xin lỗi ta, nếu không ta tuyệt không về Trầm gia, ngoài ra còn cùng Trầm gia đoạn tuyệt quan hệ!"
"Ha ha ha!" Phảng phất nghe được chê cười hay nhất trên thế giới, Trầm Thiên Thiên không khỏi cười ha hả.
Những người còn lại cũng là cười đến đau bụng.
Trầm Vi Ngưng lại sắc mặt tự nhiên, lười biếng mà dựa vào thân cây, phảng phất trên cao nhìn xuống nhìn con kiến trên mặt đất.
"Như thế nào, Trầm Thiên Thiên ngươi sợ? Không dám đáp ứng?" Trầm Vi Ngưng khiêu khích nói.
"Sợ ngươi?" Trầm Thiên Thiên bị tức giận đến đầu óc nóng lên, hoàn toàn không suy xét bất luận cái gì hậu quả, "Liền như vậy định rồi! Ta sẽ cho ngươi hảo hảo tìm chứng cứ!"
Chờ xem! Cả đời đều tìm không thấy, ngươi liền ngoan ngoãn bị giam cả đời!
"Xin Trạch Vương cùng Mộ Dung công tử cùng nhau làm chứng." Trầm Vi Ngưng nói.
Viêm Diệc Trạch mơ hồ cảm thấy sự tình có chút không thích hợp, nha đầu này thật sự ngu xuẩn như vậy, đem chính mình bức đến tuyệt lộ trên người sao?
(*Bức: dồn nén.)
Hiện tại nhìn như Trầm Vi Ngưng ở vào tuyệt lộ, cơ hồ không có cơ hội xoay người, nhưng là...... Vì sao hắn cảm thấy người bị tính kế là bọn họ?
"Như thế nào? Trạch Vương điện hạ cả một chút dũng khí đảm bảo nho nhỏ này cũng không có?"
Trầm Vi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phuong-vu-giang-son-phuc-hac-ma-vuong-toi-day-quy-xuong/2257280/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.