Buổi chiều, chúng ta cùng nhau đưa Philip tới sân bay.
"Mẹ, con phải đi!" Hắn ôm lão sư nói.
"Mẹ biết, nếu không tới sân bay để làm gì? Trở lại thì cố gắng lên." Lão sư mang theo không đành lòng nói.
"Yên tâm! Con trai của mẹ từ nhỏ đã được mẹ dạy rất lợi hại, lần sau con trở về, sẽ là Hình tiến sĩ!" Hắn đắc ý nói.
"A vậy sao, cho nên năm năm qua ngươi đều chỉ chơi sao." Ta cười hắn.
Nhưng ta biết, năm năm qua, phần lớn thời gian của hắn đều dành cho ta.
"Đúng vậy đúng vậy, lại nói ta tuổi còn trẻ, bất quá ta hiện tại sẽ bắt đầu nghiêm túc." Hắn dần dần thu hồi khuôn mặt tươi cười.
"Phải cố gắng lên, còn có, phải hạnh phúc." Ta tiến lên phía trước, ôm hắn một cái thật chặt.
Hắn quay đầu nhìn lão sư.
"Con trai, phải hạnh phúc." Lão sư đưa tay ôm hắn.
"Mẹ, mẹ cũng vậy." Hắn hôn lên gương mặt lão sư một chút.
Sau đó cố ý nhìn ta cười, ta nhún nhún vai biểu thị không sao.
"Được rồi, ta phải đi..." Hắn nhìn chúng ta.
Chúng ta cười biểu thị đã biết.
"Hai người các ngươi hảo hảo cùng nhau, không nên lại làm loạn tách ra." Hắn rất nhanh nói xong, đem tay chúng ta kéo lại cùng một chỗ, sau đó mang theo hộ chiếu và vé máy bay xoay người đi vào.
"Ha ha ha ha! Hình Vũ, ngươi nhớ đó!" Ta cười, đối với bóng lưng của hắn hô to.
Lão sư hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Hắn vừa đưa hộ chiếu cho hải quan, vừa xoay người làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ps-1437/975466/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.