Ta nghĩ, rất nhiều người đều biết "Cố gắng không nhất định sẽ được khẳng định", ta cũng không ngoại lệ.
Đó là một ngày sau khi học kì hai bắt đầu, ta không thể tránh được tranh cãi với lão bản một trận lớn. Có lẽ nói, tranh cãi kịch liệt.
Là kịch liệt đến toàn bộ phòng nghiêm cứu đều biết.
Kỳ thực nói thẳng ra cũng không phải chuyện gì lớn, bất quá cả hai bên đều tự bảo vệ quan điểm của bản thân không chịu thoái nhượng mà thôi.
Ta một bụng ủy khuất tiêu sái rời khỏi phòng nghiên cứu, không hiểu vì sao lão bản luôn luôn lý giải việc ta đang làm lại đột nhiên phủ định công việc trước đây của chúng ta, đồng thời phủ định toàn bộ kết luận trước đây chúng ta cùng nhau thảo luận ra.
Này ý nghĩa là, luận văn của ta có khả năng phải viết lại, cũng phải tìm càng nhiều dự án đặc biệt hơn làm tư liệu nghiên cứu, này làm đảo lộn mọi kế kế hoạch trước đó của ta.
Này cũng có nghĩa, ta không có biện pháp quay về Đài Loan trong thời gian dự kiến, để tìm nàng.
Ta ngồi ở trên ghế trong trường, nghĩ thật chán trường.
Nếu như nàng ở đây thì tốt rồi, ta lấy tay ôm lấy hai chân, vùi đầu vào đầu gối.
Ta rất nhớ nàng, thực sự rất nhớ nàng rất nhớ nàng.
Rời đi ta, nàng đi nơi nào? Nàng nói phải cố gắng lên giáo sư, vậy hiện tại? Nàng còn ở lại chỗ cũ sao? Hay là sợ ta thực sự bay trở về tìm nàng, cho nên đã dọn nhà rồi? Nàng có còn ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ps-1437/975506/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.