Khi ta mở mắt ra, cầm lấy điện thoại ở bên giường, thấy tin nhắn Tiểu Kiệt gửi cho ta.
"Tình hình của mẹ không tốt lắm, ngươi tới bệnh viện ta sẽ nói rõ ràng với ngươi."
Một câu nói giản đơn, làm ta từ trạng thái lơ mơ hoàn toàn tỉnh hẳn, ta vội vàng xuống giường đánh răng rửa mặt, nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Trên giường bệnh, nhìn mẹ giống như đang ngủ rất say, nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ xanh xao yếu ớt, Tiểu Kiệt kéo lấy khửu tay của ta, chúng ta cùng nhau ra khỏi phòng bệnh.
"Làm sao vậy?" Ta hỏi hắn.
"Bác sĩ nói lại di căn, lần này là não." Tiểu Kiệt nhìn ta nói.
"Tại sao lại như vậy?" Ta không tin nổi hỏi lại.
"Bác sĩ cũng không biết, bác sĩ muốn chúng ta hảo hảo suy nghĩ, là muốn dùng thuốc kéo dài sự sống của mẹ, hay là ngừng lại." Tiểu Kiệt giải thích cho ta.
"Dùng thuốc kéo dài, sẽ rất khổ sở phải không?" Ta nhìn hắn hỏi.
"Ân, ngươi cũng thấy mẹ mỗi lần làm hoá trị thì khó chịu thế nào rồi, lúc này đại khái sẽ càng thêm khó khăn." Hắn nói.
"Vậy nếu ngừng lại?" Ta lại hỏi.
"Tế bào ung thư đã di căn lên não, khả năng nhận biết của mẹ sẽ càng ngày càng yếu, mà thần trí có khả năng sẽ càng ngày càng không rõ, tất cả chức năng sinh lý của mẹ cũng sẽ chậm rãi tê liệt, cuối cùng sẽ bởi vì thân thể suy kiệt mà qua đời." Tiểu Kiệt phân tích cho ta nghe.
"Nếu như vậy, sẽ tương đối dễ chịu hơn, phải không?" Ta hỏi.
"Chắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ps-1437/975570/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.