Thảo nguyên Hoa Khải, Cổ Hi Quốc.
Năm 1724
Ánh nắng nhè nhẹ chậm rãi xuyên qua những đám mây xốp trắng mềm, chiếu rọi xuống đồng cỏ mênh mông trải dài như vô tận, kéo đến tận chân trời xa xa, ngút ngát một màu xanh thanh mát.
Hoa Khải này đẹp nhất là cánh đồng Nhật Á vào cuối hạ đầu thu. Nguồn nước từ các con sông lớn kéo về nơi đây những ngày đầu hạ đã cung cấp cho đất một lượng dinh dưỡng dồi dào, thúc đẩy những mầm cây sống qua một mùa đông lạnh lẽo ngày sống lại, nuôi dưỡng cho những cánh hoa ở trên thảo nguyên từ từ rộ nở. Cuối hạ, những cánh mai hồng, mai trắng, sau một mùa chậm rãi, e lệ xòe từng cánh nhỏ bừng lên như những ngọn lửa hồng, cháy sáng rực trên thảo nguyên lạnh giá. Những triền đồi thoai thoải, nhấp nhô xanh mướt, phủ lên trên đó là màu hồng xen lẫn trắng của những cánh hoa mai khoe sắc, điểm thêm sắc màu của những bụi cây nhỏ, màu bừng lên dưới ánh nắng dịu nhẹ, tất cả tạo nên cảnh tượng thơ mộng hiếm thấy.
Lưu Hoằng lặng mình dưới nắng dịu nhẹ hiếm hoi của mùa hè trên thảo nguyên lộng gió. Hắn như nhìn thấy cảnh sắc nơi này, lúc nó thực sự trở thành một thiên đường thơ mộng. Nắng và gió, đẹp đẽ, ngọt ngào.
Rồi cái cảnh khách phương xa đến đây trong mùa mai nở, mang theo nào thẻ tre, nào bản khắc gỗ kể về những câu chuyện của Bắc Phong - quê hương mà hơn chục năm nay hắn chưa một lần được thấy.
Rồi những phiên chợ nhộn nhịp, tấp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/qua-ba-kiep-nguoi-moi-trai-nghiem-nhan-sinh/482741/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.