Buổi sáng 8 giờ, Hứa Dữu đã bị Trình Uyên kéo dậy khỏi giường.
Hứa Dữu mắt mở không lên, cô liền nhắm mắt mắt ngây ngẩn thêm một lúc mới lẩm bẩm nói “Em buồn ngủ……”
Trình Uyên sờ đầu cô, ôn nhu nói: “Vậy nhắm mắt lại ngủ tiếp một lát, em ngủ của em, anh làm của anh.”
Hứa Dữu: “……?”
Hứa Dữu cố sức mở mắt ra, liếc mắt nhìn anh. Sao cô cảm thấy lời này của Trình Uyên nghe quen quá vậy. Đêm khuya tĩnh lặng nào đó cô mệt chết đi được, người đàn ông trước mặt này sẽ mặt đầy mặt tươi nói như vậy.
Trình Uyên tựa hồ cũng nhận ra mình nói có hàm ý, lập tức bổ sung nói: “Ý anh là để anh phục vụ em, em không cần làm gì hết.”
Hứa Dữu liền đôi mắt cũng chưa mở.
Trình Uyên đánh răng cho cô, lại lau mặt cho cô, Hứa Dữu cũng tùy ý mở mắt nhìn thoáng qua.
Nếu đêm qua người nào đó không ép buộc cô thì cô đâu có ra nông nỗi này chứ, hừ.
Lên xe, Hứa Dữu vẫn tiếp tục ngủ, mãi đến khi Trình Uyên ngừng xe cô mới mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra.
“Ưm…… Đây là đâu vậy anh?”
Lọt vào mắt cô chính là giáo đường cổ xưa, dưới ánh mặt trời màu vàng nhạt càng có vẻ lung linh rực rỡ.
Hứa Dữu nhịn không được tiến về phía trước vài bước, nhìn càng gần cảnh đẹp trước mặt.
Trình Uyên theo sát sau đó.
Hứa Dữu: “Sao anh tìm được chỗ này hay vậy?”
Lúc cô ở trên xe còn chưa tỉnh táo lắm, nhưng cô cũng có cảm giác được vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/qua-buoi-ngot-ngao/2346489/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.