Đường Tiểu Uyển vẫn rất xem thường sự gan dạ của Hạ Thi Đình , gan dạ gì mà thiếu chút nữa đã bị dọa cho sợ đến mức tè ra quần .
"Cái gì , không có cảm giác sợ hãi những con ma bình thường , vậy nếu gặp phải ác quỷ thì sao?". Ngải Giai lo lắng hỏi.
"Quyển sách đó không còn tác dụng bảo vệ gì nữa , phải sợ thế nào thì sợ như thế , mà sẽ còn sợ hơn". Đường Tiểu Uyển nói xong bèn chuồn mất , còn trơ lại Ngải Giai vẫn đờ đẫn suy nghĩ ngộ nhỡ Hạ Thi Đình gặp phảiác quỷ thì sẽ rơi vào tình trạng như thế nào .
Hạ Thi Đình đắc ý bước ra từ trong nhà vệ sinh , thời khắc cô gần như ngộ nhận mình là đại sư bắt ma , là nhân vật đạo cô cỡ thần đồng ,chẳng bao lâu thì có thể đánh khắp thiên hạ mà không có địch thủ.
Cô ngân nga hát quay lại văn phòng , sợ gì cảnh vương lôi nhăn mặtnhíu mày nữa chứ . Đang đi thì có một người đàn ông trên tay bê cái hộpgiấy đựng đồ dùng văn phòng dáng vẻ ủ rũ trông như hồn bay phách lạcxuất hiện trên lối đi trước mặt . Cô thoạt nhìn là biết đó là người đànông xui xẻo vừa bị công ti nào đó trong tòa nhà này sa thải .
Hạ Thi Đình rất đồng cảm với người đàn ông này , nhìn dáng dấp anh ta cũng không còn trẻ nữa , cộng thêm bộ dạng ngây ngô kia của anh ta cóthể nhận ra người như anh ta muốn tìm việc làm mới là việc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/qua-cam-luan-hoi/295675/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.