Sau khi ý thức được Bái Chính làm thật chứ không phải nói giỡn nhốt mình trong một căn biệt thự nằm ở nơi vắng vẻ, Thịnh Kỳ Phương ra sức chửi cũng có, khuyên bảo cũng có, thậm chí đau khổ cầu xin cũng làm. Nhưng Bái Chính vẫn nghe không hiểu, cho anh ăn cơm để ăn uống nước, bất chợt tránh không kịp, bị Thịnh Kỳ Phương nhổ cơm nước ra đầy tay, cũng không một chút buông lỏng.
Ba ngày đầu, Thịnh Kỳ Phương chủ động nói chuyện với Bái Chính, lời nói ra so với tổng số lời đã nói trong suốt tám tháng cộng lại còn muốn nhiều hơn. Nhưng trái lại, mặc cho Thịnh Kỳ Phương nói khô cả cổ, Bái Chính cũng chỉ trả lời anh đúng bảy chữ. " Anh gạt em, anh không thể đi. "
Vé may bay của anh là vào 5h30 tuần sau, căn phòng khép kín của anh ngoài bốn bức tường vây quanh và giường ngủ ra, không còn vật gì khác, càng khỏi nhắc đến đồng hồ, Thịnh Kỳ Phương đếm số lần mặt trời lặn và mặt trăng lên mà biết được đã qua bảy ngày.
Ngày đó thời tiết rất tốt, dựa theo khe hở của bức màn nhìn ra ngoài, khung cảnh trời nắng khó có được giữa mùa đông ở C thị.
Buổi sáng Bái Chính đã rời nhà, hiện chưa trở về, lúc đầu Thịnh Kỳ Phương còn ôm một tia hy vọng, cho đến khi tâm như tro tàn, trải qua sáng sớm đến chạng vạng tối ở đây, Trái Đất đã tự quay được một vòng.
Một ngày khổ cực như mười năm, lý tưởng đã từng ở ngay trước mắt, tương lai tràn gập hy vọng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/qua-hong-nhun/335945/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.