Quá khứ năm năm xưa kéo về không biết làm thế nào để dứt ra được thì điện thoại trong túi áo khoát của Đỗ Nhã Tâm vang lên. Cô như từ nơi xa xôi nhất của tâm hồn được kéo về với thực tại, gạc nhẹ những giọt nước mắt, Đỗ Nhã Tâm nhìn tên ‘ Simon’ hiện thị nhấp nháy trên màng hình, cô khịt mũi lấy lại giọng bắt máy: ‘ Simon1’
‘ Em vẫn còn ở công ty sao?’- giọng nam ấm áp ở đầu dây điện thoại vang lên. Nghe câu hỏi, Đỗ Nhã Tâm mới quan sát xung quanh, cô cũng chẳng biết đây là đâu….
‘ vâng! Tiểu Kỳ đâu anh?’- cô nói dối
‘ Đợi em về lâu quá, anh lại chưa biết hai mẹ con ở nơi nào nên anh đưa con về khách sạn. Nó ngủ rồi.’
‘ em xin lỗi, vậy tối nay em để nó ở với anh. Em còn khá nhiều việc’
‘ Ừ, nhưng em đã ăn tối chưa?’- Simon quan tâm, anh biết cô mỗi lần tập trung làm việc gì thì sẽ quên cả giờ giấc, ăn uống nghỉ ngơi vì thế sức khỏe không được tốt.
‘ Em ăn rồi. Thôi, em còn phải làm việc. Anh lo ngủ sớm đi, trông Tiểu Kỳ giúp em.’ – Đỗ Nhã Tâm không muốn nói chuyện nữa.
‘ Anh biết rồi, em nhớ lo bản thân một chút, đừng cố sức quá. Tạm biệt!’
‘ anh ngủ ngon’ – nói xong cô liền cắt máy. Nhìn qua nhìn lại con đường vắng tanh, cô theo trí nhớ trở về đường cũ, phải về công ty. Mọi người ai cũng cố gắng, cô không thể lãng phí thời gian ngồi đây nghĩ ngợi. Tạm thời, gạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/qua-khu-qua-di-ta-lai-yeu-nhau/1888981/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.