Nhận được tro cốt, sáng hôm sau họ liền lái xe rời khỏi huyện Đường Khê.
Trên đường đi, Lục Cảnh Văn bảo trợ lý liên hệ với một nghĩa trang cao cấp ở Dung Thành, để Lâm Bắc Thạch chọn một khu mộ phù hợp qua điện thoại.
Ôm túi tro cốt, Lâm Bắc Thạch quay sang nói với Lục Cảnh Văn với vẻ ngại ngùng: "Cảm ơn anh, tiền mua mộ, sau này em kiếm được tiền sẽ..."
Cậu muốn nói "sau này kiếm được tiền sẽ trả lại anh".
Nhưng Lục Cảnh Văn nhanh hơn cậu một bước, chen ngang một câu, chặn lại lời nói đang đến bên miệng cậu.
"Không cần trả."
"Đã ở bên nhau rồi," Lục Cảnh Văn nhìn thẳng về phía trước, giọng nói ôn hòa, "người nhà em cũng là người nhà anh."
Lâm Bắc Thạch ngẩn người một lúc, cúi đầu xuống: "Nhưng anh đã giúp em rất nhiều rồi, em không thể cái gì cũng làm phiền anh, cái gì cũng để anh giúp em được."
"Mối quan hệ của hai người chính là để làm phiền nhau mà," Lục Cảnh Văn cong khóe mắt, ôn tồn nói, "Em càng muốn làm phiền anh, càng chứng tỏ em và anh càng thân thiết, vì vậy anh hy vọng em sẽ làm phiền anh."
"Nếu em gặp phải vấn đề tạm thời không thể tự giải quyết, cần sự giúp đỡ của người khác, người đầu tiên em tìm đến là anh," anh bổ sung, "anh sẽ rất vui."
Lâm Bắc Thạch: "......"
Cậu nhất thời không nghĩ ra lý do nào để phản bác lại lý luận "làm phiền chính là thân thiết" của Lục Cảnh Văn. Cậu mấp máy môi một lúc, cuối cùng chỉ có thể nhắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/qua-lua-vu-sau-lam-phong/1567442/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.