Hà Yên ngơ ngẩn nhìn Dương Mộc An.
Cô ấy ít khi nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết thế này của Dương Mộc An.
Từ trước đến nay, Dương Mộc An đối với những chuyện bản thân không chắc chắn thì sẽ không làm.
Tuy tính cách có phần yếu mềm nhưng Hà Yên vẫn tin tưởng người bạn của mình.
“Vậy tớ có thể giúp được gì cho cậu?”
Dương Mộc An cười, đáp: “Hiện tại tớ không rõ Thục tiên sinh đang ở đâu.
Tớ muốn nhờ cậu tìm và hẹn ông ấy thay tớ.”
Hà Yên gật đầu, ôm lấy Dương Mộc An.
“Được, tớ sẽ dùng mọi cách nhanh nhất có thể để giúp cậu.”
Dương Mộc An gục đầu trên vai Hà Yên, khẽ mỉm cười.
Cho đến lúc Dương Nguỵ Minh có thể tỉnh lại, cô bắt buộc phải giữ vững Dương Thị.
Và cho dù ông ấy không thể tỉnh lại, là trường hợp xấu nhất cô vẫn phải làm đủ mọi cách để Dương Thị không bị sụp đổ.
Đây là tâm huyết của bố lẫn ông cô, cô không muốn nó ở trong tay mình bị huỷ hoại hay hư tổn.
Dương Mộc An quay về nhà trước, sáng hôm sau Hà Yên đã gửi định vị cho Dương Mộc An nơi ở hiện tại của Thục Châu tiên sinh.
Một tỉnh nhỏ ở vùng núi có phong cảnh khá đẹp và yên bình, lúc nhỏ cô đã từng được một lần cùng mẹ đến đây.
Nơi này cách khá xa thành phố, khoảng một ngày đi đường.
Dương Mộc An có thể hiểu được lý do mà vị Thục tiên sinh này chọn nơi đó làm chốn trú thân.
Ông ấy là người văn nhã yêu thích thiên nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/qua-muon-de-noi-loi-yeu/605776/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.