Bên trong Sùng Chính điện màn che tầng tầng lớp lớp, trong lư hương hương thơm lượn lờ, hương từ Tây Vực tỏa ra khắp nơi trong điện.
Vĩnh An Đế đang đứng trước án thư trong tẩm điện, đứng sau Cổ thị mới được phong làm mỹ nhân, nắm bàn tay tuyết trắng của nàng luyện viết chữ.
Chỉ hai tháng thánh sủng ngắn ngủi, Cổ thị đã toát lên vẻ phong tình của một thiếu phụ, dáng người xinh đẹp, diễm lệ vô song. Nàng viết xong một chữ "Thánh", liền phóng mị nhãn như tơ nhìn Vĩnh An Đế, âm thanh cực kỳ nhu mị hỏi:"Quan gia, ngài thấy chữ này của thiếp thế nào?".
Vĩnh An Đế lại cười nói:" Chữ viết của khanh khanh cực kỳ tốt!" Phàm là nữ nhân ông sủng ái, Vĩnh An Đế đều gọi "khanh khanh" giống nhau, tránh việc xấu hổ khi cao hứng gọi sai.
Cổ thị giọng hờn dỗi:" thật sao?"
"thật!" Vĩnh An Đế luồn tay vào cổ áo của Cổ thị.
Cổ thị ngẩng đầu thở hổn hển, cơ thể run rẩy, cơ thể nhanh chóng mềm như nước mùa xuân dựa vào người Vĩnh An Đế.
Tôn Hoài Vũ đứng bên cạnh hầu hạ, đứng thẳng tựa như không nhìn thấy.
hắn ta nhìn thì bình tĩnh, nhưng trong lòng thực ra đang rất loạn, không chú ý đến bên nà, tay phải nhất thời không nhịn được sờ vật trong túi áo.
Sau khi sờ sờ, xác nhận vật kia vẫn còn trong túi, hắn nhìn hộp nhỏ vàng ròng trên cái kệ phía tây, nuốt nước miếng, trái tim đập thình thịch.
Vĩnh An Đế nhanh chóng hưng phấn, dắt tay Cổ thị đến phía sau màn che vải satanh.
Đối với ông mà nói, thái giám giống như một đồ vật ở trong cung, là vật làm trang trí, không cần để ý đến.
Màn che theo động tác run rẩy bên trong mà đung đưa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/qua-trinh-duong-thanh-do-hau/2639723/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.