Bốn giờ chiều ở thôn Điền, trêи con đường làng vắng vẻ, chỉ có lác đác vài người.Những trai tráng trong làng đều đang bận rộn công việc đồng áng, những đứa trẻ vẫn còn chưa tan học, chỉ có mấy cụ bà mang ghế mây trong nhà ra ngồi uống trà, cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm.Ngoại hình Giang Ngộ và Phương Niên quá nổi bật, cho nên trêи đường đi, hai người thu hút vô số ánh mắt.Tuy nhiên, những ánh mắt ấy không hề giống với ánh mắt những người ở thành phố, đó là thân thiện, hòa đồng, không săm soi nghiên cứu, không theo đuổi điên dại.Hai người nắm tay nhau dọc theo con đường làng lát đá xanh cổ kính, ánh chiều tà rơi lác đác trêи mặt đường, anh và cô cứ nhàn hạ chậm rãi bước đi như thế.Ở cuối con đường có một hồ nước trong xanh, bên hồ là những rặng liễu, rặng hoa cúc phất phơ trước gió.
Bên cạnh là một tiệm cơm tĩnh lặng, tuy bên trong không có khách nhưng dưới ánh đèn vàng nhạt cũng đủ hiện lên sự tao nhã, ấm áp.“Nhà này?”“Vâng ạ.”Hai người họ đã quá hiểu nhau, chỉ cần hai chữ, đã đủ hiểu ý đối phương nói.Cô và anh đi lên tầng hai của quán, chọn một chỗ ngồi bên cạnh ô cửa sổ, gọi vài món ăn đặc biệt trong thực đơn, rót hai ly trà xanh rồi chậm rãi thưởng thức.Từ lúc bước lên cầu thang, hay lúc gọi đồ ăn.
Mười ngón tay vẫn luôn đan nhau, một giây cũng không tách ra.Ngay cả chỗ ngồi, hai người cũng chọn ngồi cùng một bên, thoải mái dựa vào nhau.Tầng hai của quán cơm này rất thích hợp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/qua-trinh-theo-duoi-chang-anh-de/596370/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.