Edit: Lee
Lâm Tây Canh gọi người gây chuyện lên văn phòng. Thực ra, muốn tìm người này không khó. Đầu tiên là ảnh chụp, mỗi bức ảnh là một loạt các dãy số đặc biệt, dãy số này có thể phản ánh loại máy ảnh hoặc hãng điện thoại mà chủ nhân tấm ảnh đã dùng. Hơn nữa, còn có địa chỉ IP, muốn truy ra không khó. Người này lại là nhân viên công ty nên mọi chuyện khá dễ dàng. Nhân viên nhỏ nơm nớp lo sợ đi vào văn phòng, Lâm Tây Canh ngẩng đầu, chỉ chỉ ghế dựa trước mặt, “Ngồi đi!”
“Lâm tổng, không cần! Tôi đứng là được rồi!” Viên chức nhỏ nói.
“Ngồi xuống đi, tôi sợ lát nữa anh sẽ mềm nhũn chân.” Lâm Tây Canh cười mỉa một tiếng, nhân viên nhỏ đành nghe lời, run run ngồi xuống.
Lâm Tây Canh mãi chưa mở miệng, từ từ quan sát người trước mặt, nhìn vẻ mặt càng ngày càng lo lắng của anh ta.
“Chắc lúc này anh đang nghĩ tại sao tôi lại muốn gặp một nhân viên nhỏ như anh đúng không?” Một lúc lâu sao, rốt cục Lâm Tây Canh cũng bắt đầu, “Anh làm một chuyện, có lẽ chỉ vì hiếu kì, chỉ để chơi đùa, nhưng chuyện ấy lại ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình tôi, đặc biệt là vợ tôi. Anh biết chuyện gì không?”
“Tôi không rõ Lâm tổng có ý gì?” Nhân viên này vẫn hy vọng bản thân may mắn, tiếp tục chối cãi.
“Ha ha, được, coi như có chút khí phách. Có điều, anh phải biết rằng tôi là người nếu không chắc chắn thì sẽ không làm. Ảnh chụp này là anh chụp đúng không? Chính tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/qua-yeu-le-tu/96737/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.