Edit: Lee
Sống không bằng chết.
Lâm Tây Canh đang lăng trì cô.
Mỗi sáng thức dậy, đó chính là cảm nhận duy nhất của Lưu Ỷ Nguyệt.
Không có nhà cung cấp nào đồng ý cung hàng cho quán bar, mà nếu có, họ cũng hét giá trên trời. Mấy ngày nay, chủ nợ thay nhau tới cửa, hai mươi vạn của Hạ Dương chỉ như muối bỏ bể. Không chỉ có vậy, đêm nào trong quán cũng có người gây sự, khiến khách hàng không dám bước chân vào quán. Rơi vào đường cùng, Lưu Ỷ Nguyệt buộc phải xin Hạ Dương giúp đỡ.
“Ỷ Nguyệt, tôi không giúp được cô!” Đây là câu trả lời của Hạ Dương. Hiện tại, anh ta ốc còn không mang nổi mình ốc.
Lưu Ỷ Nguyệt nghĩ tới tấm séc kia, không biết bao nhiêu lần nâng lên đặt xuống. Đó là giới hạn của cô, cô không thể vượt qua giới hạn đó được.
“Đối lập với rẻ tiền không phải quý, rẻ tiền mới thực sự quý.” Lưu Ỷ Nguyệt nhớ tới những lời này, lại tự hỏi mình, tự tôn là gì? Tự tôn có thể lấp đầy bụng sao? Đương nhiên không thể! “Nhưng mình không thể, không thể!” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu, thì thào tự nói.
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt trong gương, Lưu Ỷ Nguyệt cười chua xót. Có những người không thể động vào, chỉ trách cô ngu ngốc. Lấy trứng chọi đá, kết quả chỉ có thể tan xương nát thịt.
Chuẩn bị xong xuôi, Lưu Ỷ Nguyệt ra khỏi nhà. Cô đến bệnh viện, gần đây, cô hay bị ra máu, bụng dưới đau lâm râm, có lẽ bị bệnh phụ khoa nào đó. Bác sĩ kiểm tra đơn giản một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/qua-yeu-le-tu/96765/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.