Nhất Thành cười nói:
- Chào mấy vị quan gia, hai huynh đệ chúng ta là thương nhân. Đến Biên Băng Thành buôn bán một chút củi đốt cho mùa đông.
Nhất Thành vừa nói vừa vén màng xe phía sau, lộ ra đồ bên trong. Lúc này có một đám lính khác đi đến định lục soát thì Nhất Thành móc trong người ra một ít bạt cười nói:
- Các vị quan gia đã cực khổ, tiểu đệ có chút lòng thành, mông các vị nhận cho. Huynh đệ tôi chỉ buôn bán nhỏ. Hy vọng không gây nhiều rắc rối cho các vị.
Mấy tên lính thấy bạc thì dừng tay, nhận lấy rồi rút lui. Tiểu Tiểu bên cạnh vẫn ngồi yên quan sát đám lính này, mày hơi nhíu lại như phát hiện điều gì đó. Tên lính chắn trước liền ra dấu cho Nhất Thành đi qua. Nhưng trước khi xe Nhất Thành thông qua thì tên lính kia liền nói:
- Các ngươi mới lần đầu đến đây nên cẩn thận. Buổi tối không nên rời phòng. Dù ai gõ cửa cũng không được mở. Nhớ Lấy!
Nhất Thành đa tạ vị lính canh kia rồi liền rời đi. Vừa vào trong thì không khí lại khác ngoài thành, hình như đang có chợ sáng, ngươi cũng khá là đông, tiếng ồn ào xôn xao truyền đến rất náo nhiệt. Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh nói:
- Tiểu Sư thúc… Nhất Thành, nghĩ sao về đám lính kia và lời nói dặn dò của tên lính đó?
Nhất Thành trầm mặt nói:
- Mấy tên linh kia mặt mày tái nhợt, bước chân phù phiến, đôi mắt vô thần. Chắc chắn việc này có liên quan đến lời tên linh kia nói với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-di-the-ma-phap/2139875/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.