Từ đó trở đi, Long Uyên và Vân Tuệ cứ ăn trái cây với cá và ở trong thạch thất luyện tập những võ công khắc ở bốn vách và phép dị dung.
Hai người cùng ở một phòng. Tuy Long Uyên nằm trên cái thảm trải ở dưới đất, nhưng vì căn phòng ấy quá nhỏ khiến hai người được tiếp xúc luôn nên tình cảm của hai người ngày càng khăng khít thêm.
Long Uyên chóng lớn lắm, nên tình cảm của chàng thành thuộc cũng rất mau. Hai người ngày đêm gần nhau như vậy và Vân Tuệ lại đẹp như tiên nga nên Long Uyên đã đem lòng yêu nàng. Tuy chàng không nghĩ gì đến tình dục nhưng lúc nào chàng cũng muốn được ăn ở với nàng mãi mãi.
Tuy Vân Tuệ là người ngoại quốc nhưng nàng sống ở Trung Quốc từ hồi nhỏ, nên tư tưởng và hành động của nàng cũng như người Trung Hoa vậy. Từ lúc mới gặp Long Uyên, nàng đã đem lòng yêu rồi, nhưng lòng yêu lúc ấy khác với lòng yêu bây giờ. Vì lúc này nàng thấy Long Uyên đã như người lớn rồi nên nhất cử nhất động của chàng đều làm cho nàng yêu đương dù nàng lớn tuổi hơn và hiểu biết hơn. Nhưng là người nữ bao giờ cũng thụ động nên nàng cứ đợi chờ Long Uyên tỏ lòng yêu trước mới dám thuận tình.
Ở trong động không có đêm ngày và cũng không có xuân hạ, thu đông, Long Uyên phải lấy đá gạch vào vách để tính ngày tháng. Không bao lâu, hai người đã ở trong động được hơn hai năm rồi.
Long Uyên là người thông minh cái thế đã học thuộc lòng võ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-khach-muon-mat/2277802/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.