Sau khi đem hài tử nhường Nguyên Ân mang đi, Dạ Dao Quang cũng không muốn lưu lại Duyên Sinh quan, một vì Ôn Đình Trạm thân là quan phụ mẫu, cũng không tốt ở bên ngoài quá lâu, hắn cũng đã vì nàng mà không làm được việc gì trong mấy ngày này.
Hai là nàng tuy rằng có đem theo mấy bộ xiêm y chuẩn bị trước cho hài tử giao cho Nguyên Ân, nhưng nàng luôn cảm thấy quá ít, phần lớn đồ đạc vẫn đang ở nhà.
Vì thế nàng cùng Ôn Đình Trạm sau khi Nguyên Ân rời khỏi liền cáo từ.
Thiên Cơ bọn họ tuy có chút muốn giữ lại, nhưng cũng biết bọn họ tại thế tục có rất nhiều việc cần làm, vì thế Trường Kiến tự mình tiễn phu thê Dạ Dao Quang xuống núi Duyên Sinh quan.
Hai người cơ bản nguyên một đường không nói chuyện, ngự không mà một mạch về Tây Ninh phủ nha.
“Nương thân!” Vừa vào cửa, Tuyên Khai Dương liền chạy vội mà đến, cậu đã nửa tháng không nhìn thấy mẫu thân, tuy rằng Ôn Đình Trạm nói dối kêu hắn bệnh nặng, Dạ Dao Quang phải ở trong phủ cực nhọc cả ngày cả đêm chăm sóc, nhưng Tuyên Khai Dương tự nhiên biết nội tình, sau kỳ thi cuối năm sắp tới cậu lại được nghỉ, mỗi ngày ở nhà đều nhớ tới mẫu thân cùng phụ thân.
Cuối cùng trước tân niên hai ngày phụ mẫu cũng trở về, Tuyên Khai Dương đang muốn chạy vội đến trong lòng mẫu thân nhưng phảng phất đột nhiên nghĩ tới cái gì, cậu vội vã sát dừng bước chân, đợi khi trong lòng cậu còn sợ hãi nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-phi-thien-ha/172336/chuong-1356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.