Dạ Dao Quang tâm tình bỗng chốc sáng sủa, cùng Bách Lý Khởi Mộng tán gẫu cũng không có bao lâu.
Thứ nhất là không muốn quấy rầy thời gian phu thê bọn họ đoàn tụ cùng Trọng Hàn Kỳ; Thứ hai là nàng cũng có chút khẩn trương muốn đi gặp Ôn Đình Trạm, nhiều ngày qua khẳng định đã làm hắn lo lắng.
Khi nàng trở lại viện của mình, liền nhìn thấy Ôn Đình Trạm nghiêng người ngồi ở bên trên nhuyễn tháp* (từ cổ Trung Quốc, chỉ giường có nệm êm),phe phẩy trống bỏi đùa với nhi tử.
Trống bỏi này là Trọng Nghiêu Phàm mang đến, nhưng tiểu gia hỏa tựa hồ đối thứ này cũng không có hứng thú.
Mắt trợn tròn, thỉnh thoảng miệng phun bong bóng, đáng yêu đến cực điểm.
Nhìn thấy một màn này, tâm tình Dạ Dao Quang cũng không chua xót như trước.
Khóe môi nàng tràn ra ý cười chợt lóe mềm nhẹ, chậm rãi tiến lại gần, cùng Ôn Đình Trạm một trái một phải ngồi bên trên nhuyễn tháp, từ trong tay Ôn Đình Trạm rút ra trống bỏi, ở trong tay lắc lắc: “A Trạm, chúng ta đem nhi tử đưa đến Vĩnh An tự đi.”
Ngữ khí thản nhiên như vậy nhường Ôn Đình Trạm phải quay qua nhìn kỹ Dạ Dao Quang một lát, chỉ sợ nàng cố ra vẻ trấn định.
Một hồi lâu phát hiện nàng là thật suy nghĩ cẩn thận, Ôn Đình Trạm mới mở miệng nói: “Ta thấy Nguyên Ân đại sư cùng Ích Tây trưởng lão...”
Ôn Đình Trạm đem chuyện hai người nói với hắn nói lại không lọt chữ nào cho Dạ Dao Quang, bao gồm cả điều kiện của Nguyên Ân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-phi-thien-ha/172338/chuong-1354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.