“Vì sao ta cảm thấy tốc độ của Ôn tiểu công tử càng ngày càng nhanh vậy?” Chử Hựu thấy vậy liền chỉ tay về phía Ôn Đình Trạm, nhỏ giọng nói với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang cũng phát hiện tốc độ của Ôn Đình Trạm càng lúc càng nhanh. Dựa theo suy nghĩ của cô, Ôn Đình Trạm chắc hẳn phải mất mấy ngày mấy đêm mới có thể mở ra được chiếc hộp này. Thế nhưng hình như cô nghĩ sai rồi, những mặt bên của chiếc hộp không ngừng được kéo ra bên ngoài, có lẽ khoảng nửa canh giờ nữa là có thể mở ra toàn bộ.
“Răng rắc, răng rắc, răng rắc…” Dạ Dao Quang còn đang suy nghĩ thì một âm thanh vỡ nứt vang lên đã chặt đứt suy nghĩ của Dạ Dao Quang. Sau đó Dạ Dao Quang chỉ thấy mấy mặt bên của chiếc hộp trong tay Ôn Đình Trạm nhanh chóng xoay tròn giống như bánh răng, quay một vòng rồi lại thêm một vòng giống như những lớp vỏ không ngừng được mài ra, cuối cùng rơi toàn bộ xuống bàn gỗ, chất chồng thành núi. Vật màu đen sáng bóng bên trong hộp rơi vào tay Ôn Đình Trạm.
Dạ Dao Quang cầm một mảnh gỗ nhỏ bị rơi xuống trên bàn, thử dùng khí ngũ hành để đập vỡ nó nhưng mảnh gỗ nhỏ vẫn không hao tổn gì, Dạ Dao Quang hơi nhíu mày: “Không phải chứ…”
“Còn có thứ này…” Ôn Đình Trạm vươn đầu ngón tay sờ lên chút bột phấn màu vàng ở trên mặt bàn:
“Ta quan sát được khi cơ quan mở ra, những lớp vụn này cũng đồng thời rơi xuống.”
Dạ Dao Quang giữ lấy tay Ôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-phi-thien-ha/2657083/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.