Thạch Linh Đảm vào tay lạnh lẽo, Dạ Dao Quang cất nó cẩn thận. Lúc này Ôn Đình Trạm cũng đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh cô, cậu không nhìn Dạ Dao Quang đang làm gì mà từ trong khe đá vỡ lấy ra một thứ màu trắng nhỏ như hạt đậu, đưa lên mũi ngửi.
“Đây là gì?” Dạ Dao Quang cất xong Thạch Linh Đảm, quay đầu vừa hay thấy hành động của Ôn Đình Trạm.
“Một loại thuốc có tác dụng gây ảo giác.” Điều Ôn Đình Trạm có thể biết cũng chỉ có thế, cụ thể là thuốc gì trong trí nhớ của cậu không hề tồn tại, lập tức cậu thu thập tất cả loại thuốc này lại.
Dạ Dao Quang cũng giúp cậu, trong rất nhiều khe đá đều có. Để tránh không bỏ lỡ Dạ Dao Quang còn đập tảng đá nào hơi to một chút, một cây cũng không bỏ qua, nhanh chóng thu thập được một bó lớn. Từ trong hành lý bọn họ tìm một túi vải đựng lương khô, lương khô bên trong đã ăn hết liền bỏ đầy vào trong túi.
“Miệng vết thương của chàng nứt ra rồi!”
“Nàng bị thương rồi!”
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm gần như cùng lúc lên tiếng, hai người nhìn nhau cười. Dạ Dao Quang nói: “Vết thương này của muội là bên trong, bôi thuốc cũng vô dụng. Lát nữa muội vận công chữa thương, muội băng bó lại vết thương cho chàng trước.”
Ôn Đình Trạm cũng không nói gì, tùy ý để cô băng bó lại cho cậu. Vết thương của cậu là vì lúc giương cung dùng nhiều lực nên mới nứt ra, tuy rằng lại chảy máu nhưng kỳ thực không nghiêm trọng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-phi-thien-ha/2657298/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.