Trong lòng Tần Đôn và Dạ Dao Quang đều có chút nặng trĩu, bỗng nhiên trên bầu trời lại xuất hiện một đám mây đen kéo theo gió lạnh.
“Dạ cô nương, loại độc này có thể giải được không?” Tần Đôn lo lắng nhìn Văn Du.
“Giải cho một mình hắn thì không vấn đề!” Dạ Dao Quang gật đầu.
“Nàng giải độc cho hắn trước đi vì ta có chuyện muốn hỏi hắn”. Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang cầm tay Văn Du lên rồi dùng Thiên Lân cắt một vết lên ngón tay giữa của hắn, một tay bóp chặt mạch máu của hắn để không cho máu của Văn Du chảy ra, một tay dùng hai ngón ngưng khí lơ lửng dao động quanh các khớp xương lớn của Văn Du để toàn bộ độc tố đang lan tỏa ra khắp nơi trong cơ thể ngưng tụ lại. Cuối cùng độc sẽ từ kinh gân mạch dồn đến khuỷu tay, rồi từ đầu ngón tay ép ra ngoài. Mọi người chỉ nhìn thấy một giọt máu đen bắn ra ngoài thôi nhưng giọt máu nhỏ xuống đất lại có một mùi rất kỳ lạ, một mùi thuốc rất phức tạp. Ôn Đình Trạm ngồi xổm xuống dường như muốn giơ tay ra chạm vào giọt máu độc kia.
“Trạm ca, chàng muốn làm gì vậy!” Dạ Dao Quang giải độc cho Văn Du xong, thấy cậu muốn động vào giọt máu kia liền kéo cậu lại.
“Trong máu có độc, sao có thể tùy tiện động vào nó như vậy chứ!”
“Ta chỉ muốn xem thử thôi!” Ôn Đình Trạm vỗ tay cô.
“Trên người ta không có vết thương, loại độc này có thể làm cho đám người Văn Du đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-phi-thien-ha/2657376/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.