Tốc độ ngủ này cũng thật nhanh, Dạ Dao Quang biết rõ cậu đang cố ý giả bộ ngủ nhưng cuối cùng cô không tránh cậu. Mãi đến khi cậu thực sự đã ngủ say, cô mới nhẹ nhàng nghiêng đầu, một tay chống đầu, yên lặng nhìn vẻ mặt say ngủ của cậu, vươn tay vuốt ve gò má của cậu.
Gió lướt qua không dấu vết, hoa rơi không tiếng động; trăng sáng cô đơn, năm tháng tĩnh mịch.
Một đêm này Dạ Dao Quang gần như không ngủ, cô cũng không có tâm sự gì. Cô cứ yên lặng nhìn cậu như vậy, trong lòng cô có một cảm giác không hiểu rõ đang dâng tràn, dường như tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng nữa. Mặc dù cô nghe được tiếng chém giết từ rất xa nhưng đôi mắt của cô vẫn không di chuyển, cứ tập trung nhìn cậu ngủ say.
Đêm nay trong vương cung của Lưu Cầu nhất định sẽ không được yên tĩnh. Tiếng bước chân vội vàng, âm thanh của tiếng binh khí va chạm, tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết... quấn quít tới lui từ xa đến gần, gần mà xa. Nhưng bất luận như thế nào đều không có bất kỳ một thế lực nào, bất kỳ người nào giết vào địa bàn của bọn họ.
Nằm ngủ trong âm thanh hỗn loạn như vậy, cậu vẫn thản nhiên ngủ.
Không biết trời sáng từ lúc nào, cô cũng không biết từng đợt âm thanh ồn ào đã biến mất từ khi nào, dường như trong thế giới của Dạ Dao Quang chỉ có một người Ôn Đình Trạm. Mãi đến khi cậu đột nhiên mở mắt ra, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-phi-thien-ha/2657699/chuong-664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.