Dạ Dao Quang cũng không quên kể lại chuyện ở phủ Phượng Tường, đây dường như đã là thói quen của họ, chuyện gì cũng thẳng thắn với nhau. Kể cả chuyện của Đơn Cửu Từ, Dạ Dao Quang cũng không giấu giếm, đồng thời nói rõ lời cự tuyệt và cảnh cáo của cô.
Sau cùng, Dạ Dao Quang giương lên cằm: “Chàng xem, cho dù a Trạm không ở bên, muội cũng vẫn kiên trinh không thay đổi.”
“Ừ, vì vậy ta với nàng mới là cặp đôi tương xứng nhất thế gian.” Ôn Đình Trạm nghe xong rất nhẹ lòng, cậu vốn cho rằng Dạ Dao Quang không biết tâm tư của Đơn Cửu Từ, còn nghĩ phải làm sao giải quyết Đơn Cửu Từ. Thật không ngờ Đơn Cửu Từ tự mình chạy đến phủ Phượng Tường làm lộ ra, đoán chừng đến giờ Đơn Cửu Từ vẫn chưa biết mình tự đào hố chôn mình.
Dạ Dao Quang cười, tựa trên vai Ôn Đình Trạm nhìn bầu trời sáng rực, những ngôi sao sáng chói vây quanh lấy ánh trăng. Bỗng một mùi thơm thoảng thoảng lướt qua mũi, cô nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy hoa quỳnh nhẹ nhàng, chậm rãi, e thẹn mở cánh hoa với tốc độ mắt thường không nhìn thấy được như cô dâu mới thẹn thùng bị vén khăn voan lên. Đến khi nụ hoa nở ra đến mức nhất định, nhụy hoa mới thẹn thùng thò đầu ra dưới ánh huỳnh quang.
Búp hoa trắng nõn nà, nhẵn nhụi không loại ngà nào có thể mài thành được, trắng trong không loại ngọc nào bì. Mùi thơm phảng phất, đây đúng là cảm giác khiến lòng người ta thư thái, Dạ Dao Quang chưa từng nghiêm túc quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-phi-thien-ha/2657896/chuong-837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.