Nhìn Dạ Dao Quang phản ứng theo bản năng như vậy, Ôn Đình Trạm trong lòng ngọt ngào, vì thế tiếp tục lộ ra bộ dáng vô cùng ủy khuất, còn đếm trên đầu ngón tay: “Có ngự sử trung thừa, có Hàn Lâm viện chưởng viện học sĩ, có bí các đại học sĩ, còn có sáu khoa cấp sự trung, bọn họ đều hợp nhau đến bắt nạt ta...”
Nhìn Ôn Đình Trạm bắt đầu lộ ra thần sắc đầy ủy khuất của mình, Ấu Ly liền mang theo bọn hạ nhân chạy nhanh đi, thiếu gia anh minh thông tuệ nhà bọn họ lại muốn bắt đầu làm nũng.
Cho nên, Dạ Dao Quang xem bộ dáng bị bức đến tội nghiệp này của Ôn Đình Trạm, một bụng lửa bỗng chốc đã bị hắn dập tắt, cúi người duỗi tay áp vào hai bên má Ôn Đình Trạm: “Cho chàng giả vờ đáng thương đó.”
“Vi phu cần gì giả vờ đáng thương? Vi phu thật sự rất đáng thương mà.” Ôn Đình Trạm cũng không tránh né tay của Dạ Dao Quang, cứ như vậy tùy ý nàng chà đạp, đôi mắt tối đen liếc nhìn Dạ Dao Quang.
“Thôi đi, muội còn không biết chàng sao.” Dạ Dao Quang nới lỏng tay, lại cắn một miếng dưa hấu nuốt vào, “Chàng làm việc xưa nay là chu toàn không ai theo kịp, điểm này là chắc chắn. Đã nghĩ đến được, chàng tất nhiên có kế sách ứng đối.”
“Nếu như ta không có biện pháp ứng đối, Dao Dao sẽ làm như thế nào?” Ôn Đình Trạm đưa tay chống cằm, ánh mắt khát vọng nhìn Dạ Dao Quang.
“Không có a, vậy ta sẽ xuất mã.” Dạ Dao Quang chống cằm bắt chước Ôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-phi-thien-ha/2657928/chuong-864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.