Nghe xong lời nói của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang cảm thấy có chút không thích hợp: “Lưu Cầu là nơi chật hẹp nhỏ bé, vài năm trước triều đình cho đại pháo tiếp cận giờ đã quên? Nếu bọn họ chiếm được Hòa Thị Bích, không phải là nên cất giấu sao?”
Nếu là hai phương thế lực ngang nhau, cứ cho là tìm thấy được, nhưng Lưu Cầu là triều đại phụ thuộc tiểu quốc, ngọc Hòa Thị Bích không muốn dâng lên, người đều có tư tâm, chuyện này có thể lý giải. Nhưng còn dám kiêu ngạo tự cho là thiên mệnh chi chủ, đây không là công nhiên khiêu chiến sự uy nghiêm của triều đình thì là cái gì?
“Phu nhân nói đúng, Lưu Cầu này quả nhiên là ăn gan hùm mật gấu. Thượng Tường vài năm làm vương, gan cũng lớn lắm.” Ôn Đình Trạm vẻ mặt nghiêm túc gật đầu với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang híp mắt nhìn chằm chằm hắn: “Biểu cảm của chàng có thể giả hơn một chút không! Nói đi, là ai giở trò quỷ, Nguyên Dịch hay là Đơn Cửu Từ?”
“Phu nhân thấy là người phương nào?” Ôn Đình Trạm xoay người vén bào ngồi xuống, ánh mắt thanh u nhìn Dạ Dao Quang.
“Giảng đạo lý, việc này thiên hướng triều đình, tác phong càng giống Đơn Cửu Từ.” Dạ Dao Quang suy tư mới nói, “Ta vừa mới nhận được tin từ Bách Lý môn cùng Mạch đại ca, tạm thời cứ cho là khối linh ngọc kia là Hòa Thị Bích, có thể Bách Lý môn không biết, Mạch đại ca cũng là ngữ khí phỏng đoán báo cho muội. Hòa Thị Bích kì thực cũng không ở Lưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-phi-thien-ha/2658102/chuong-1019.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.