Dạ Dao Quang mặt đỏ lên, nàng trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm: “Chàng tính làm gì? Đang yên lành không muốn lại muốn đi chịu tội!”
Kỳ thực Dạ Dao Quang cũng không biết Ôn Đình Trạm tại sao có thể kiên trì như vậy, thà rằng chính mình chịu tội cũng không muốn ép đi đến bước cuối cùng. Có đôi khi Dạ Dao Quang thoáng hoài nghi Ôn Đình Trạm có phải hay không không được (rose: là bất lực đó, muah hahaha),hay là mị lực của chính mình không đủ, nếu không phải nàng muốn giữ lại đến đêm tân hôn, nàng nhất định đem gia hỏa này ăn sạch!
Nghĩ như vậy, Dạ Dao Quang tính toán chờ sự tình Lưu Cầu kết thúc, mặc hắn trời sụp đất nứt thế nào, toàn bộ đều dựa vào nàng, nàng nhất định phải đem tiểu thịt tươi này nuốt vào trong bụng.
Bỗng dưng thấy thê tử nhà mình nhìn bằng ánh mắt nóng như lửa, Ôn Đình Trạm cảm thấy chính mình bị một dòng điện giật thẳng từ sống lưng xuống, làm hắn cả người cứng đờ. Để che giấu sự mất tự nhiên của mình, hắn bất động thanh sắc cúi đầu uống trà.
Hiện tại đang ở bên ngoài, Dạ Dao Quang cũng không muốn lôi đề tài này ra nói tiếp. Bọn họ ở lại trạm dịch nghỉ một ngày, sau đó Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đuổi theo nhóm người đi trước, cuối cùng buổi sáng ngày thứ ba cũng tới Thủy sư Đề đốc phủ.
Thủy sư Đề đốc phủ được dựng ở Tuyền Châu, Thủy sư Đề Đốc cũng là người Tuyền Châu, họ Đoàn, tên một chữ Thác, tuổi bốn mươi tám, là người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-phi-thien-ha/2658109/chuong-1026.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.