“Hai vị trưởng lão lúc công kích, tránh không tách bọn chúng quá xa.” Dạ Dao Quang đột nhiên mở miệng nói.
Hai người đều sửng sốt.
Thấy Dạ Dao Quang đã đem quan tài vén lên, nhìn ra hai con cương thi nhanh chóng giải thích: “Bọn chúng nguyên bản là phu thê tình cảm thâm tình cùng chân thành, tình thâm nghĩa trọng, hiện bây giờ bọn chúng chỉ có một lực cảm giác, không phân ra thiện ác. Nếu như hai người đưa bọn chúng tách ra quá xa, sẽ làm bọn chúng không cảm ứng được lẫn nhau mà phát cuồng. Mặt khác, hoặc là đồng thời hai con cùng nhau tru diệt, hoặc là một con cũng không thể giết. Một khi có một con chết, sợ là chúng ta đều phải tuyệt vọng chôn cùng ở trong này.”
“Được, chúng ta tận lực.” Một đường đi tới, bao nhiêu trạm nguy hiểm đều là vì có trí tuệ của Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm mà hóa giải nguy cơ, Tô Bát đối với lời nói của Dạ Dao Quang gần như tin phục theo bản năng, vì thế nghĩ cũng không có nghĩ mà gật đầu đáp ứng.
Nguyên bản muốn phản bác hai ba câu, Thái Hưu thấy thái độ của Tô Bát như vậy, vì thế cũng chỉ có thể trầm mặc.
Lúc này hai con cương thi đã từ trong quan tài nhảy ra, chúng nó bay thẳng đến phía mọi người, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã gần tới. Dạ Dao Quang lúc trước đối phó thi đã có kinh nghiệm, cũng may Dạ Dao Quang đối với chúng nó luôn luôn có sự phòng bị, nắm tay Ôn Đình Trạm, đem Ôn Đình Trạm xoay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-phi-thien-ha/2658199/chuong-1104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.