Kể từ lúc đó, Ludwig là người chăm sóc cho Pip và Lilith. Gã đem chúng đi tắm, sấy lông cho khô và thậm chí còn phải chải lại lông chúng cho mượt, tất cả gã làm với một tâm thế chẳng thể nào chán chường hơn vì bố đã bắt gã làm vậy, xem như đấy là hình phạt cho việc trở thành gương xấu cho Herbert nhỏ. Giống như bố mình, Ludwig không thích động vật cho lắm, dù gã thừa nhận rằng có vật nuôi giải khuây đôi lúc cũng tốt, nhưng thường thì – như lúc này chẳng hạn – gã chỉ muốn đắm chìm vào những thú vui riêng của gã thôi, bao gồm cả việc nghía qua thử mấy chiếc ô tô mà gã tìm thấy trong nhà xe. Giá như mà gã có chìa khóa.
Rạng sáng, tức là, khoảng một ngày sau, Ludwig đang cho đám thú cưng ăn lần cuối thì gã cảm nhận được sự hiện diện của người khác trong phòng khách với mình. Với một sự hờ hững rõ rệt mà tất nhiên cũng chỉ là màn diễn trò của tuổi trẻ, gã quay lại, chào đón với một cái sụp xuống của đôi vai, trong khi Lilith chạy qua giữa khe chân gã và sủa.
"Tôi không nghĩ hai người sẽ về sớm vậy."
Ở đó, giữa phòng khách cùng với Ludwig và bên cạnh Anze, là Herbert, khỏe mạnh, tráng kiện với cung cách niềm nở vô cùng và một nụ cười quen thuộc in trên mặt. Trước hình ảnh của em trai và cả thú cưng của mình, Herbert dang cả hai tay chào họ. Tính ân cần thân mật này của cậu ta trong mắt Ludwig có phần hơi cường điệu quá mức, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quai-vat-o-berlin/1773/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.