Lăn lộn hai ngày, bọn họ mới trở về, Tạ Nhất đương nhiên không có khả năng cho Thương Khâu lại rời đi.
Vệ Anh Hào bởi vì bị đả kích, có chút mất hứng thú, trên đường thực an tĩnh, xuống máy bay liền chào từ biệt cùng bọn họ.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu về nhà. Thương Khâu vẫn luôn đi ở phía sau, như là tuỳ tùng, kéo ra một chút khoảng cách, không gần không xa.
Bọn họ đi vào nhà, Tiểu Mao Mao tức khắc liền chạy tới nhào vào lòng Thương Khâu. Thương Khâu nhanh tiếp Tiểu Mao Mao, không đẻ bị ngã. Tiểu Mao Mao ngọt ngào nói:
"Ba ba! Mao Mao làm bánh tart trứng! Mao Mao tự mình làm a. Ba ba mau tới ăn!"
Thương Khâu thiếu chút nữa bị Tiểu Mao Mao manh hóa, nói:
"Thật ngoan."
Ngay sau đó Trứng Vàng cũng chạy ra. Tiếng bước chân này, Tạ Nhất nghe có điểm kỳ quái, quay đầu nhìn tức khắc liền phì cười. Trách không được kỳ quái, Trứng Vàng chạy bộ có điểm không vững vàng, bởi vì dã... rút nhỏ.
Trứng Vàng cũng đã ăn kẹo sữa đặc sản âm tào địa phủ, nhưng ăn rất ít, cho nên duy trì hình dáng lớn không được lâu, đã co lại. Tiểu Mao Mao tuy rằng là em trai, nhưng vẫn cứ là bộ dạng thiếu niên.
Tạ Nhất nhìn thấy Trứng Vàng đáng yêu như vậy, lập tức bế lên. Trứng Vàng quá lùn, bị ba ba bế lên, chân ngắn đá đá, cất giọng non nót nói:
"Buông con ra! Buông con ra! Thả con xuống dưới! Thả con xuống dưới!"
Tạ Nhất đột nhiên có một loại cảm giác muốn khi dễ trẻ con,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-an-dem-ky-la/2028905/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.